Thích Vị Thần hỏi lại. Thích Mộ Dương lập tức gật đầu: "Chắc chắn.". "Tốt nhất không phải có lệ mà là nghiêm túc cố gắng.". Thích Vị Thần nói xong dừng lại, không chút để ý nhìn cậu: "Nếu thật sự không nhớ đời, bố sẽ suy xét đến việc có con với mẹ con muộn mấy năm, đến lúc đó sinh ra liệu có phải là con không thì chưa chắc.". Cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau - (Chương 57) - Tác giả Sơn Hữu Thanh Mộc Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 Năm Sau Chương 46: Giữ sự rung động « Chương Trước. Quản Lý . Sửa Chương; Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 Năm Sau; Chương 46: Giữ sự rung động; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, Tên Khác: Cùng bạn trai cũ cùng nhau xuyên đến 23 năm sau. Tác Giả: Sơn Hữu Thanh Mộc. Tình Trạng: Hoàn Thành. Duyên Trời Tác Hợp Đô Thị Hài Hước HE Ngôn Tình Sạch Song Xử Thanh Xuân Vườn Trường Xuyên Không. Tất cả mọi người có mắt đều im bặt, ai cũng không biết nên nói gì cho phải. Thích Vị Thần bình tĩnh quay lại không gian của mình, sau khi sắp xếp lại đồ đạc trên bàn một lần, đang định cầm đồ dọn vệ sinh ra ban công thì đột nhiên Nhóc Mập vỗ đùi: "Tôi có Vay Tiền Nhanh. * Lấy ý từ bài ca dao “Cải thìa”dùng để chỉ số phận tội nghiệp của đứa bé gái mồ côi mẹ không ai yêu thương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Sao lại ăn khoai tây sợi, tôi cho cậu mượn tiền rồi mà, hết rồi à?” Chử Tình hỏi. Thích Mộ Dương nhìn thoáng qua Thích Vị Thần, khụ’ một tiếng ra vẻ bình tĩnh nói “Nướng BBQ không rẻ, Nhóc Mập lại ăn nhiều như vậy, ăn xong cũng không thừa bao nhiêu, hai ngày cuối tuần này lại mua một ít đồ dùng học tập, cho nên mới… " “Khoan đã!” Chử Tình ngắt lời cậu ta, nhướng mày hỏi “Mua cái gì cơ?” Tầm mắt của Thích Vị Thần dừng trên người cậu ta, sau lưng Thích Mộ Dương ra một tầng mồ hôi dày. Cậu ta khụ’ một tiếng, trấn định nói “Mua chút đồ dùng học tập, có vấn đề gì sao?” “Phụt, cậu nạp thẻ chơi game thì có, còn dám nói là đồ dùng học tập.” Chử Tình cười haha, hoàn toàn không cho cậu ta mặt mũi. Thích Vị Thần trầm ngâm nhìn chằm chằm cậu ta “Thật à?” “… Cậu ấy nói bậy, tôi mua đồ dùng học tập.” Thích Mộ Dương cố gắng bình tĩnh lại, kết quả Chử Tình cười càng ngày càng vui vẻ, cậu ta cực kỳ muốn che miệng cô lại diệt khẩu, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thích Vị Thần lại cảm thấy bản thân đừng nên tùy tiện ra tay. Nhỡ đâu bị giết ngược lại thì làm sao bây giờ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đúng lúc cậu ta đứng ngồi không yên thì Nhóc Mập vừa mua bánh xong chuẩn bị về úp mì gói nhìn thấy họ, ánh mắt sáng lên đi đến chào hỏi “Mọi người đang ăn sao, úi chà, Chử gia vẫn ăn uống phong phú như vậy!” “Tạm được, cậu ăn cái này sao?” Chử Tình cười vui vẻ nhìn bánh trong tay cậu ta. Nhóc Mập cười hì hì “Đúng vậy, cũng đừng đau lòng tôi, Gian Thần ngay cả bánh cũng không có, ăn mỗi mì gói, còn chưa bằng tôi đâu.” “Vậy nên bình thường tiết kiệm chút, đừng ăn tiêu phung phí.” Chử Tình nghiêng đầu nhìn cậu ta, đưa thẻ của mình ra “Mua thêm chút gì đi, mang cho cả Gian Thần và Trần Tú nữa, ăn mỗi mì gói sao no được.” “Cảm ơn Chử gia, nhưng không cần đâu, bọn tôi ăn mì gói là được.” Nhóc Mập cười khì khì, từ khi biết cuộc sống của Chử Tình khó khăn đến mức nào, cậu ta cũng ngại lấy đồ của cô. Vốn dĩ nói đến đây là xong nhưng cậu ta không nhịn được lại thêm một câu “Nhưng mà Chử gia nói đúng, bọn tôi thật sự nên tiết kiệm, nếu biết phải ăn mì gói nhanh như vậy thì bọn tôi đã không đổ hết tiền vào game… A! Đại ca véo em làm gì?!” Cậu ta bị véo đột ngột, nhất thời không khống chế âm lượng giọng nói của mình, vừa hoảng sợ vừa vô tội nhìn về phía Thích Mộ Dương. Tiếng rống của Nhóc Mập đem sự chú ý của mọi người chuyển dời lên người Thích Mộ Dương một lần nữa. Tai Thích Mộ Dương đỏ ửng, cậu ta im lặng một lát rồi nói “Tôi không nạp hết vào game, vẫn để lại tiền ăn cơm, chỉ là để ít.” “… Cũng không ai nói gì cậu, giải thích làm gì?” Chử Tình khó hiểu hỏi. Thích Mộ Dương vô thức nhìn Thích Vị Thần, thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình thì nhanh chóng dời mắt “Không có gì, chỉ là muốn nói thôi.” Nói xong nhìn Nhóc Mập, nghiến răng “Mày đi đi, còn không về kiểu gì mì gói cũng lạnh.” Nhóc Mập định nói cậu ta về ký túc mới úp mì, nhưng nhìn vẻ mặt của Thích Mộ Dương thì lập tức quay đầu chạy. Nhóc Mập vừa đi thì Thích Mộ Dương hắng một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Chử Tình nhìn chằm chằm cậu ta một lát, chậc chậc hai tiếng rồi gắp một ít thịt bò trong đĩa của mình sang cho cậu ta, sau đó đi mua cho cậu ta thêm một cái đùi gà. Thích Mộ Dương đang do dự có nên trả lại cho cô không thì hai miếng cá hun khói xuất hiện trong khay. Đĩa cơm vốn chỉ có khoai tây sợi giờ có thịt, có cá, có cả gà, nhìn phong phú hơn của bất cứ ai. Thích Mộ Dương hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy hơi nhớ hai người đang đi công tác. “Cảm ơn!” Đầu Thích Mộ Dương cúi thấp đến nỗi sắp vùi vào mâm, giọng nói cũng khá rầu rĩ. Tuy rằng mọi chuyện diễn ra trong mấy ngày nay nghe rất khó tin, nhưng khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN thì cậu ta biết hai người kia chắc chắn là bố mẹ bản tuổi trẻ. Lúc trước cậu ta từng tưởng tượng, cảm thấy hai người di truyền hoàn toàn gen của bố hoặc mẹ. Nhưng cảm giác hai người mang lại cho cậu, sự quen thuộc cùng sự thân mật đến từ tinh thần này tuyệt đối không phải thứ khoa học kỹ thuật có thể giải thích. … Hay là nhận họ đi, cậu ta thật sự cảm thấy hơi nhớ bố mẹ, dù không có bản trưởng thành nhưng tạm chấp nhận bản tuổi trẻ cũng không tệ. Thích Mộ Dương suy nghĩ rất tập trung. Chử Tình thấy cậu ta lúc thì nhíu mày lúc lại trầm tư, giống như đang buồn rầu chuyện gì đó thì không khỏi cảm thấy tò mò, định hỏi thăm nhưng nghĩ đến gần đây cô cũng đã hỏi mấy lần, nếu cậu ta muốn nói đã nói rồi. Nghĩ vậy, Chử Tình không rối rắm nữa, cúi đầu tỉ mỉ nhặt ớt xanh trong khay cơm ra. Nhà ăn trường học được nhận thầu bên ngoài, hương vị khá ổn nhưng khổ nỗi làm món gì cũng cho ớt xanh, mà cô lại không thích ăn ớt xanh tí nào, vậy nên lần nào cũng phải nhặt ra. Lúc cô đang nhặt ớt bỏ ra ngoài thì Thích Vị Thần bên cạnh đột nhiên nói “Đừng kén ăn.” Chử Tình dừng lại, chưa kịp nói gì đã nhận ra cơ thể Thích Mộ Dương ngồi đối diện đã cứng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Thích Mộ Dương cũng đang nhặt ớt xanh trong khoai tây sợi ra. Cô không xác định Thích Vị Thần vừa rồi đang nói ai, chớp chớp mắt nhìn về phía Thích Vị Thần “Cậu đang nói ai đó?” “Cả hai.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói. Thích Mộ Dương nghe vậy lập tức gắp ớt xanh đã nhặt ra vào đĩa cơm, ăn từng chút một như đang uống thuốc đắng. Chử Tình im lặng một lúc, cô thật sự không thích mấy món này. “Ăn nhiều rau dưa tốt cho sức khỏe." Thích Vị Thần chậm rãi nói. Vẻ mặt Chử Tình hơi khó xử “Nhưng tôi không thích ớt xanh, mùi rất lạ, giống như rỉ sắt vậy.” Thích Vị Thần im lặng, sau đó gắp cải thìa trong khay cơm của mình cho cô rồi gắp ớt xanh của cô về khay của mình “Ăn đi.” “… Cảm ơn.” Chử Tình không còn lời nào để nói, chỉ đành yên lặng cúi đầu ăn cơm. Thích Mộ Dương chứng kiến một màn này, nhìn về đám ớt xanh bản thân gắp lúc lâu nhưng không muốn cho vào miệng, lấy hết can đảm nói “Tôi, tôi cũng không thích ớt xanh, cậu đổi với tôi được không?” Chử Tình không ngờ Thích Mộ Dương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với Thích Vị Thần, sửng sốt một lúc rồi nhìn Thích Vị Thần. Cậu nâng mí mắt lên nhìn Thích Mộ Dương, từ từ nói “Không được.” Thích Mộ Dương “…” Vì sao! Chẳng lẽ bố quên con là đứa con trai thân yêu của bố rồi sao?! Sau khi bị từ chối thì cảm giác bi phẫn trong lòng cậu ta một lần nữa trào ra. Tiếc rằng cậu ta còn chưa buồn bã bao lâu thì phát hiện Thích Vị Thần đang nhìn mình chằm chằm, đành phải bình phục tâm trạng, tâm như tro tàn ăn sạch đĩa cơm. Bao gồm cả ớt xanh. Chút tưởng niệm của Thích Mộ Dương đối với bố mẹ cứ vậy bị ớt xanh phá hỏng. Sau khi ăn hết ớt xanh, hai mạch Nhâm Đốc* của cậu ta cũng như được khơi thông, đột nhiên thông suốt một việc ―― *Theo quan niệm của Y học cổ truyền Trung thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm. Theo Hoàng đế nội kinh sách thuốc của Hoàng đế thì “Nhâm đốc thông thì bách mạch tất thông từ đó có khả năng cải thiện thể chất, cường gân kiện cốt, xúc tiến tuần hoàn”, ở đây có thể hiểu là sau khi khơi thông hai mạch Nhâm Đốc thì máu của TMD đã lên não, suy nghĩ đã được liền mạch, thông suốt Nếu giờ cậu ta nhận bố mẹ thì đồng nghĩa với việc hơn một năm tiếp theo đều phải dùng thân phận con trai đối diện với họ, không những đi học bị nhìn chằm chằm, ngay cả ăn cơm cũng không được tự do bỏ ớt xanh đi. … Cho nên, đầu óc cậu ta có vấn đề mới nhận họ, kiên quyết không nhận! Chỉ cần không thừa nhận thì họ sẽ chỉ là bạn học, bố mẹ phiên bản tuổi trẻ không có tư cách quản cậu ta! Quyết định xong, cậu ta bắt đầu xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình, cố gắng quên chuyện xét nghiệm ADN, cũng cố gắng quên những lời Thích Vị Thần nói với mình. Không biết có phải cậu ta giỏi lừa mình dối người hay không mà sau khi xây dựng phòng tuyến tâm lý xong, vào tiết học tiếp theo cậu ta đã có thể cư xử với Chử Tình tự nhiên như trước kia. “Tâm trạng của cậu có vẻ tốt hơn nhiều." Chử Tình bình luận. Thích Mộ Dương xì một tiếng “Tâm trạng của tôi vẫn luôn tốt.” … Lúc trước không biết ai như cái núi lửa, hơi tí là phun dung nham? Chử Tình cười tủm tỉm, không vạch trần cậu ta “Tâm trạng tốt là được rồi." Nói xong cô đưa tay vào túi lấy một chiếc kẹo cao su đưa cho cậu ta. Thích Mộ Dương rũ mắt nhìn kẹo cao su trong tay cô, dừng tầm mắt ở đó một lát rồi lại nhìn mặt cô. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Chử Tình chớp chớp mắt với cậu ta. “… Không chín chắn chút nào!" Thích Mộ Dương hơi bất mãn, tức giận, nhưng tức giận xong đột nhiên nghĩ đến, năm 2042 mẹ đã bốn mươi mốt tuổi nhưng cũng không chín chắn là bao, càng đừng nói đến năm mười tám tuổi. Thích Mộ Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn lên, không cẩn thận nhìn vào chiếc gương để ở bàn trên, bất ngờ đối diện với đôi mắt của Thích Vị Thần. Thích Mộ Dương “…” Đáng sợ hơn cả phim kinh dị. Bởi vì sợ hãi, hai tiết tiếp theo cậu ta khá ngoan ngoãn, dù đầu óc trống rỗng nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nghe giảng. Chử Tình liên tục cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề. Đến lúc nghỉ giữa giờ, Chử Tình rủ cậu ta đi siêu thị mua kem, Thích Mộ Dương chịu đựng suốt hai tiết nằm liệt trên bàn, sống chết cũng không chịu động đậy “Tôi không đi, tôi muốn ngủ một lát.” “Được, cậu muốn ăn không? Tôi mua cho cậu một cái.” Chử Tình hỏi. Thích Mộ Dương do dự một lát “Ăn.” “OK.” Chử Tình lập tức đi ra ngoài. Thích Mộ Dương thở dài, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc gục xuống bàn, chưa kịp ngủ thì đã cảm thấy trên đỉnh đầu có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cậu ta im lặng ngẩng đầu, lúc đối diện với Thích Vị Thần, cậu ta bị dọa sợ nhưng giờ đã không có phản ứng quá khích. “… Cậu có việc sao?” Thích Mộ Dương nghĩ đến kế hoạch của mình, lấy hết can đảm hỏi. Thích Vị Thần không trả lời câu hỏi của cậu ta mà hỏi lại “Có kết quả xét nghiệm chưa?” “Đã nói là không có rồi, cậu hỏi cái gì mà hỏi!” Dưới tiền đề bản thân đã biết kết quả, Thích Mộ Dương cảm thấy làm bộ không kiên nhẫn thật sự rất khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất. Thích Vị Thần nhướng mắt đối diện với cậu ta, ánh mắt lạnh nhạt như có sức mạnh nhìn thấu lòng người. Yết hầu của Thích Mộ Dương giật giật, dù liên tục thôi miên bản thân là đừng sợ thì đồng tử vẫn chấn động. Lúc cậu ta sắp không kiên trì nổi nữa định chạy trốn thì Nhóc Mập chạy vào “Đại ca, bên ngoài có một nam sinh lớp 11 đang tỏ tình, đại ca muốn đi xem không?” “Ngày nào chả có người tỏ tình, một đám ngu dốt thích yêu sớm, có gì hay mà xem?” Có Nhóc Mập làm chỗ trút, Thích Mộ Dương cuối cùng có thể tức giận “Cả ngày mày không làm gì, lúc nghiên cứu yêu sớm, lúc chú ý yêu thầm, có gì hay sao?!” Nhóc Mập bị mắng một trận nhưng không tức giận, chỉ là vô tội nhìn cậu ta “Nhưng đối tượng cậu ta tỏ tình là Chử gia.” Thích Mộ Dương sửng sốt “Ai?” “Chử, gia.” Nhóc Mập gằn từng chữ, còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã chạy ra ngoài trước. Thích Mộ Dương “…” Cmn mày, dám tơ tưởng mẹ ông, ông đây giết chết mày! Tác giả Sơn Hữu Thanh Mộc Thể loại Cổ Đại, Ngôn Tình, Sủng, Xuyên Không, Nguồn Sưu tầm Trạng thái Đang ra Duyên trời tác hợp, Hài hước, HE, Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt, Sạch, Song xử, Thanh xuân vườn trường, Xuyên không]Văn án Năm lớp 12, điều khiến Chử Tình hối nhất là việc bản thân là một học tra*, nhưng lại yêu đương với học thần* Th&iacu ... Thích Vị Thần dứt lời thì phòng khách lại yên tĩnh một lần nữa. Chử Tình khiếp sợ nhìn cậu, trong đầu rỗng tuếch. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Vị Thần im lặng nhìn cô, một lúc sau mới hỏi “Dọa cậu rồi à?”“Không, không phải… cậu đã từng nghĩ đến việc sinh con với tôi à?” Chử Tình mở to hai mắt, “Lúc nào?!”Thích Vị Thần im lặng một lát, cảm thấy câu hỏi của cô thật sự không cần thiết trả lời nhưng vẫn nói “Ngày đầu tiên yêu nhau.”“Ngày đầu tiên yêu nhau cậu đã muốn…” Giọng nói của Chử Tình biến mất ba giây, sau đó đỏ mặt tức giận nói “Cầm thú!”Thích Vị Thần “…”Vẻ mặt của Chử Tình cho thấy tam quan * đã bị tác động mạnh, cô đứng dậy khỏi sofa, cảm thấy sụp đổ đi qua đi lại trong phòng. Thích Vị Thần im lặng nhìn cô, tiếp tục duy trì tư thế ngồi thẳng người.*Bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, quyết định đến cái nhìn của một người đối với thế giới, cách lý giải và các giới hạn về đạo đức của một Tình đi đến lúc mệt thì tức giận nhìn cậu, nói “Sao cậu lại có suy nghĩ xấu xa như vậy với tôi! Không đúng, sao cậu có thể nghĩ ra ý tưởng xấu xa như vậy?!”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Sinh sản là bản năng của nhân loại đã có từ lúc từ sinh ra.” Thích Vị Thần nghiêm túc nói, hai tai lại dần Tình cứng họng, mở to hai mắt nhìn Vị Thần im lặng trong chớp mắt “Chỉ là mình đã quen với việc lên kế hoạch lâu dài chứ không có ý không tôn trọng cậu, tâm lý cậu chưa trưởng thành, mình cũng không định làm vậy sớm...”“Khoan đã, ý cậu là ngay từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau cậu cũng đã nghĩ đến việc kết hôn sinh con, sống chung với tôi suốt quãng đời còn lại rồi?” Chử Tình nhanh chóng ngắt lời không cho cậu nói, cố gắng hết sức để ngăn cản dòng suy nghĩ càng đi càng xa của cậu, định lý giải mạch não của cậu. Thích Vị Thần nhìn về phía cô “Đây là quá trình bình thường.” Cậu nói xong thì dừng một lát, “Nhưng dựa theo thời gian hiện tại suy đoán thì cậu mang thai Mộ Dương lúc chưa tốt nghiệp, mình cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu.”… Còn có thể ở đâu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không nhịn được chứ còn gì ngừng!!!Chử Tình quét sạch những suy nghĩ lung tung trong đầu, nhìn cậu với vẻ mặt kì quái, một lúc sau lúng ta lúng túng ngồi vào sofa đối diện cậu mà vẫn cau mày khó hiểu “Sao cậu lại cảm thấy đây là quá trình bình thường?”Thích Vị Thần dừng lại một lúc, bình tĩnh nhìn về phía Tình giải thích với cậu “Quá trình bình thường không phải yêu đương, cãi nhau, chia tay, sau đó đi tìm người mới sao? Đến lúc tìm được một người phù hợp về mọi mặt mới suy nghĩ đến việc kết hôn. Chúng ta mới mười mấy tuổi, yêu đương chia tay yêu người khác là việc rất bình thường, sao cậu lại chắc chắn chúng ta sẽ kết hôn?”Dù theo những gì đang diễn ra hiện tại thì họ thật sự sẽ kết hôn, nhưng bình thường ai dám đảm bảo mình sẽ kết hôn với mối tình đầu chứ?“Cậu yêu mình không phải vì kết hôn?” Thích Vị Thần nghe xong lời cô nói thì ánh mắt dần dần lạnh xuống “Trước khi chuẩn bị tốt mọi chuyện đã tùy tiện thành lập quan hệ thân mật với mình là biểu hiện của việc không có trách nhiệm.”Khóe miệng Chử Tình giật giật “…Tôi không nghĩ nhiều đến vậy.” Lúc đó cô chỉ đơn giản là thấy vừa ý với ngoại hình của cậu, lúc lại gần cậu thì cảm thấy rung động nên theo đuổi, ai biết tính cách hai người lại khác nhau đến mức đấy, cô còn chưa kịp nhảy nhót hai ngày thì các mối quan hệ hàng ngày đã mất.…Hơn nữa, có mấy đứa trẻ ngày đầu tiên yêu đương sẽ nghĩ đến việc sau 80 tuổi chứ! Sao không nghĩ đến kế hoạch kết hôn lại trở thành người không có trách nhiệm rồi?!Cô vừa dứt lời thì Thích Vị Thần liền im lặng, bầu không khí xung quanh cũng vì khí lạnh cậu tỏa ra mà như bị ngưng kết lại. Chử Tình nuốt nước miếng, do dự không biết có nên chuồn về phòng không gian yên tĩnh, Thích Vị Thần chậm rãi mở miệng “Xấu xa.”“…Tôi xấu xa gì hả, lúc yêu nhau tôi đối xử không tốt với cậu hay là bắt cá hai tay?” Chử Tình không phục, có người cố ý bắt nạt cậu, cô còn đuổi đi giúp, lúc cậu không thoải mái đều là cô đến nhà chăm sóc, lúc đó cô còn hận không thể đút cơm cho cậu ăn, cô tự nhận khoảng thời gian đó mình là một người bạn gái rất mẫu Thích Vị Thần cũng không cảm kích, sau khi cô biện hộ cho mình xong vẫn lạnh lùng liếc nhìn cô “Xấu xa.”Chử Tình “… Phi, cậu mới là kẻ xấu xa, yêu đương lừa dối! Rõ ràng yêu đương với tôi nhưng sau cùng chỉ phụ đạo tôi học bài, ngay cả nắm tay cũng không được mấy lần, hôn cũng chưa từng hôn bao giờ, nhìn thoáng qua là bạn trai, sự thật là gia sư, là người giám hộ bên cạnh!”Cô nói ra tất cả những oán niệm vẫn đè nén trong lòng bao lâu, lập tức cảm thấy thoải mắt của Thích Vị Thần khẽ động “Đây là lý do khiến cậu chia tay?”“Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều lý do nhưng đây là chủ yếu, chỉ là tôi rộng lượng không chấp với cậu, cũng không nói cậu là đồ xấu xa.” Có lẽ do hai ngày không ngủ đủ, đại não Chử Tình đã mất khống chế. Lúc này bản thân cô bỗng nhiên sinh ra sự dũng cảm vô hạn, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Vị Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói “Mình hiểu rồi.”“Cậu hiểu cái gì?” Chử Tình sửng sốt hỏi Vị Thần hơi mím môi, một lúc sau đứng dậy đi đến trước mặt cô, không chờ dấu chấm hỏi kịp xuất hiện trên trán Chử Tình đã nâng cằm cô, cúi người đặt môi mình lên môi ――Trong đầu Chử Tình như bị đạn pháo nổ ầm một tiếng, theo sau là hàng ngàn hàng vạn bánh pháo hoa đồng thời phát nổ. Nghe có vẻ đẹp đẽ nhưng vì pháo hoa quá nhiều nên làm cho đầu óc cô bị nổ như bãi chiến trường, ngoại trừ tiếng ầm ầm thì cũng chỉ còn ánh sáng trắng đến chói hôn này rất đơn thuần, thậm chí còn không thể coi là một cái hôn, sau khi hai đôi môi tiếp xúc với nhau ba giây đồng hồ thì Thích Vị Thần buông cô ra, đôi mắt luôn luôn lành lạnh giờ dường như xuất hiện chút tia sáng, nhưng nhìn kỹ lại không khác bình thường là Tình dại ra nhìn cậu, pháo hoa trong đầu không còn, chỉ còn lại một mảnh phế tích đã bị nổ tung.“Những việc này phải đôi bên tình nguyện.” Giọng nói của Thích Vị Thần nhàn nhạt, nghe có vẻ rất bình tĩnh “Tuổi tâm lý của cậu còn nhỏ, lại chưa từng cho mình tín hiệu gì nên mình cảm thấy nên chờ một thời gian, không ngờ cậu lại để ý.”“…Nếu thật sự bình tĩnh như vậy thì cậu đỏ tai làm gì?” Chử Tình lúng ta lúng túng hỏi, dù trong trường hợp nào thì gương mặt của Thích Vị Thần cũng bình tĩnh không có biểu cảm, khiến cho cô luôn cảm thấy không hiểu vì sao tai cậu sẽ đỏ. Từ khi nhìn thấy Thích Mộ Dương hướng ngoại sẽ xấu hổ ra sao, cô mới hiểu Thích Vị Thần đỏ tai là vì cậu xấu nhiên, sau khi nghe xong câu hỏi của cô thì hai tai của Thích Vị Thần càng đỏ. Trong chớp mắt Chử Tình còn hoài nghi nếu tiếp tục đỏ như vậy thì có khi toàn bộ mạch máu sẽ nổ Thích Vị Thần và Thích Mộ Dương không giống nhau lắm. Tai Thích Vị Thần dù sắp nổ mạnh thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh “Sau này mình sẽ hôn cậu nhiều hơn, luôn nắm tay cậu.”“…Nghĩ hay lắm!” Bị cậu nhắc nhở, lực chú ý của Chử Tình lại di dời từ hai tai cậu đến cái hôn vừa nãy, vì vậy gương mặt lại nóng bừng Vị Thần im lặng trong chớp mắt “Không phải cậu thích vậy sao?”Chử Tình điên lên trong nháy mắt “Tôi không thích! Vừa nãy đơn giản là nói cho cậu biết nguyên nhân chia tay chứ không phải mời cậu làm gì, sau này cậu cách xa tôi ra một chút!”“Bố, mẹ, hai người làm gì vậy? Rất ồn…”Chử Tình và Thích Vị Thần đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về Thích Mộ Dương đang nắm tay nắm cửa. Thích Mộ Dương đầu bù tóc rối, mệt đến mức mắt cũng không mở nổi đang ló đầu ra “Trời còn chưa sáng, có chuyện gì không thể để ngày mai nói ạ?”Không ngờ cậu ta sẽ bị đánh thức, Chử Tình vừa căng thẳng vừa xấu hổ “Cậu nghe được hết rồi à?”“Nghe gì cơ?” Thích Mộ Dương vẫn nhắm mắt, dáng vẻ như có thể ngã xuống đất ngủ bất cứ lúc miệng Chử Tình giật giật “Không sao không sao, cậu về ngủ đi, tôi cũng muốn ngủ.”“Ừm…” Thích Mộ Dương rầm rì một tiếng, sau đó về phòng đóng cửa cửa đóng lại, Chử Tình thở phào một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Thích Vị Thần, nhỏ giọng nói “Việc này coi như chúng ta hiểu lầm ý nhau, về sau không được nhắc lại, tôi, tôi cũng sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì!”Cô nói xong thì sụp đổ chạy về phòng, để tránh Thích Vị Thần đi theo còn không quên khóa trái cửa, sau khi chắc chắn rằng cửa đã khóa chặt mới hầm hừ leo lên giường nằm. Có lẽ việc bị Thích Vị Thần hôn quá không chân thật nên cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng ngủ thiếp phòng ngủ có rèm chắn sáng, cả phòng tối đen không phân biệt được thời gian. Chử Tình ngủ một giấc ngon lành, lúc dậy xem điện thoại mới biết đã là hai giờ vừa trở mình thì cái bụng đói đã lâu bắt đầu kêu ục ục, rơi vào đường cùng cô đành phải từ bỏ ngủ nướng, lười biếng bò mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi mì gói. Mắt cô sáng lên chạy đến phòng khách thì thấy Thích Mộ Dương đang xì xụp húp mì, Thích Vị Thần ngồi ở bên cửa sổ phơi nắng. Cảm giác xấu hổ ập đến, Chử Tình ép bản thân mình đừng nhìn về phía cậu dù đã liếc thấy cậu đang nhìn mình.“Mẹ, mẹ dậy rồi, vừa lúc phòng bếp còn mì gói, mẹ đi nấu đi.” Thích Mộ Dương ậm ờ Tình trả lời, cố ý không nhìn về phía Thích Vị Thần, quay đầu đi vào phòng bếp, đang định nấu mì cho mình thì có người đi Tình không cần nghĩ cũng biết là ai, nhưng việc tối qua còn rõ ràng trước mắt, cô không hề muốn nói chuyện với cậu, chỉ cúi đầu mở gói mì ra.“Đừng ăn cái này.” Thích Vị Thần bất thình lình từ phía sau bước đến gần, vươn tay lấy gói mì Tình cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu, sợ đến mức né sang bên cạnh, buột miệng nói “Không cho phép hôn tôi!”Vừa dứt lời thì mặt Chử Tình lập tức đỏ. Thích Vị Thần bình tĩnh liếc nhìn cô “Mình không định hôn cậu.”Mặt Chử Tình càng đỏ hơn.“Mì gói không tốt cho sức khỏe, mình đã đặt cơm cho cậu, chờ một lát đi.” Thích Vị Thần nói xong thì bỏ gói mì xuống rời Tình lập tức có cảm giác tự mình tưởng bở, vì vậy khuôn mặt càng đỏ, một mình trong phòng bếp điều chỉnh tâm trạng rất lâu, đợi đến khi mặt hết đỏ mới thở dài rồi đi ra ngoài. Trong phòng khách, Thích Mộ Dương đã ăn hết một tô mì, thấy hai tay trống trơn của cô thì nghi hoặc “Mẹ, mì của mẹ đâu, ăn trong bếp rồi sao?”Chử Tình ngượng ngùng cười, nhìn về phía Thích Vị Thần. Ánh mắt của Thích Mộ Dương đảo quanh hai người một vòng thì hiểu ra, lập tức không vui nhìn Thích Vị Thần “Bố, sao bố có thể vì hôm qua cãi nhau với mẹ mà ngay cả mì gói cũng không cho mẹ ăn, làm người không thể nhỏ mọn như vậy biết không?”Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì, Chử Tình ho khan một tiếng “Không phải như vậy, cậu hiểu lầm rồi.”“Con không hiểu lầm, nửa đêm hôm qua không phải hai người đang cãi nhau sao?” Thích Mộ Dương cau mày ngắt lời cô “Mẹ, mẹ đừng sợ, chuyện này con làm chủ cho mẹ, con nhất định…”Cậu ta còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Thích Vị Thần đứng dậy mở cửa, sau đó xách một hộp cơm vào, mở ra trước mặt hai mẹ con, bày bốn món mặn một món canh lên Mộ Dương im lặng hồi lâu, sau cùng bi thương ợ một cái. Cậu ta thật ngốc, quá ngốc. Năm lớp 12, điều khiến Chử Tình hối hận nhất là việc bản thân là một học tra*, nhưng lại yêu đương với học thần* Thích Vị Thần, vì vậy mà bị cậu ép học hành chăm chỉ suốt một học kỳ.*Học tra = học dốt; học thần = IQ cao, học siêu siêu nửa năm, cuối cùng cô quyết định chia tay, kết quả ngay sau đó hai người cùng xuyên đến 23 năm sau, trở thành bạn học với con trai mình năm 18 là con ruột của hai Tình nhìn thiếu niên có vẻ ngoài năm phần giống bản thân, năm phần giống Thích Vị Thần đứng trước mặt, oh my god!Càng đáng sợ hơn là con trai lại giống cô, cũng là một đứa học tra. Thê thảm hơn, sau vài lần kiểm tra, hai mẹ con cùng nhau đội sổ, Thích Vị Thần lên kế hoạch cưỡng chế hai mẹ con học bù, học không tốt sẽ bị vài lần bị phạt, đứa con trai học tra bi phẫn đấu tranh “Vì sao con làm sai đề thì bị phạt, còn mẹ chỉ cần hôn bố?”Thích Vị Thần "Không thì sao?"Con trai "Con cũng muốn hôn."Thích Vị Thần "Cút."Vì tránh bị tra tấn, mẹ con học tra quyết định giúp đỡ lẫn nhau, kết quả là một ngày đẹp trời, các bạn học cùng lớp kinh ngạc chứng kiến đứa đứng thứ hai từ dưới lên của lớp giảng bài cho đứa đứng thứ nhất từ dưới lên. Bạn cùng lớp Thật là một đứa dám giảng, một đứa dám là câu chuyện kể về một gia đình cùng nhau đi học, ai thi không tốt người đó là chó con. Thích Vị Thần vừa dứt lời thì ký túc xá đột nhiên rơi vào im chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn giây đồng hồ lúc sau, Thích Mộ Dương mở miệng gian nan “Cậu uống rượu à?”“Không!” Thích Vị Thần bình tĩnh trả Mộ Dương mặc kệ cậu trả lời như thế nào, trực tiếp túm cổ áo lôi cậu lại gần, cau mày nhích lại gần. Thích Vị Thần nhìn thấy môi cậu ta càng ngày càng gần, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng đồng tử đã dần chấn may Thích Mộ Dương không đến mức không bằng cầm thú, dừng ở một khoảng cách nguy hiểm cẩn thận ngửi, xác định không có mùi rượu thì lập tức điên lên “Cậu không uống rượu còn dám nói câu này với tôi, cmn cậu vì tán em gái tôi mà câu nói điên rồ như vậy cũng nói ra được sao?!”“Cậu không nghĩ đến vì sao tên của tôi và Chử Tình trùng với tên bố mẹ cậu, ngoại hình cũng giống hệt họ lúc còn trẻ sao?” Thích Vị Thần đẩy tay cậu ta ra, bình tĩnh chỉnh lại quần Mộ Dương vẫn đang tức giận “Hai người di truyền tốt hơn tôi!”Thích Vị Thần trầm mặc một lát “Cuối năm 2019, tôi và Chử Tình vốn đang ở trong một công viên, nhưng không biết vì sao thời không bị nhiễu loạn, khiến chúng tôi ngoài ý muốn đi đến năm 2042, dựa theo lời nhắc nhở của tôi năm 41 tuổi, hơn một năm sau chúng tôi sẽ xuyên về.”“… Rốt cuộc cậu đang nói lung tung cái gì, đầu óc cậu có vấn đề sao?” Thích Mộ Dương vốn dĩ chỉ đang tức giận, sau khi bình tĩnh thì cảm thấy có gì đó không chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn tính cách của Thích Vị Thần, dù muốn theo đuổi Chử Tình thì cũng không thể nào lấy một cái cớ như vậy, cho nên sự thật là…“Mẹ cậu có mắc chứng bệnh tâm thần di truyền nào không?” Thích Mộ Dương cau mày vẻ mặt trầm trọng hỏi, “Giờ đến tuổi phát bệnh?”“… Đây là thư mà tôi năm bốn mươi mốt tuổi viết, cậu xem đi.” Thích Vị Thần lấy tờ giấy vẫn luôn kẹp trong sách ra. Cậu lấy được tờ giấy này vào ngày đầu tiên cậu và Chử Tình đến năm 2042 tại phòng bảo vệ của ký túc xá, bên trong có ghi chú rõ kỳ hạn trở Mộ Dương hoài nghi nhìn cậu, nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua, sau khi thấy nét chữ quen thuộc thì ngây người, rất lâu không có phản ứng gì… chữ bên trên đúng là bố cậu ta viết.“Cậu bắt chước?” Ánh mắt Thích Mộ Dương trầm xuống, “Rốt cuộc cậu bị bệnh tâm thần hay chứng thích phán đoán?”“Đây là tôi viết.” Thích Vị Thần nghiêm túc nói.“Đánh rắm! Tôi không phải chưa thấy chữ cậu bao giờ, không giống chữ bố!”“Chữ viết sẽ thay đổi theo thời gian nhưng thói quen cầm bút và trọng tâm thì không, cậu không tin có thể đi giám định.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lát, “Nói đến giám định, còn có một biện pháp đơn giản nhất là chúng ta đi làm xét nghiệm ADN, độ tương tự gen giữa anh em và bố con khác nhau, chỉ cần xét nghiệm là có thể chứng minh chúng ta có quan hệ gì.”Thích Mộ Dương thấy cậu nói chắc chắn như vậy thì đột nhiên cảm thấy bồn mắt Thích Vị Thần dịu dàng đi “Bố sinh ra vào lúc hừng đông, mẹ con là ánh mặt trời ấm áp, gặp được nhau cả đời khó bỏ, đây là ý nghĩa tên của con *”* “Thần” trong tên của Thích Vị Thần có nghĩa là rạng sáng, “Tình” trong tên của Chử Tình có ý nghĩa là ánh mặt trời; từ đoạn này trở đi, cách xưng hô của một nhà ba người sẽ thay đổi tùy theo hoàn cảnh nhé!!!“… Nếu cậu là bố tôi thì có nghĩa tên tôi là do cậu đặt?” Vẻ mặt Thích Mộ Dương cổ Vị Thần gật đầu “Đúng vậy, bố đặt lúc đang yêu mẹ con, trai gái đều dùng được.”“Xí! Lòi đuôi rồi!” Thích Mộ Dương hầm hừ, “Mẹ tôi ghét nhất trẻ con yêu sớm, bà vẫn luôn nói với tôi hồi cấp ba mình không yêu đương, nếu như những gì cậu nói thì giờ hai người vẫn đang ở độ tuổi học cấp ba, sao bà ấy có thể yêu cậu được?!”Thích Vị Thần “…”“Được rồi, nhanh câm miệng đi, lần này tôi không chấp cậu, cậu cũng đừng có trêu chọc em gái tôi.” Thích Mộ Dương lườm cậu hung tợn một cái rồi trực tiếp nằm ườn lên Vị Thần im lặng nhìn cậu ta một lúc lâu “Mẹ con thật sự nói với con như vậy?”“Cậu có vấn đề à?” Thích Mộ Dương nheo mắt, “Hơn nữa, mẹ tôi từ nhỏ vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn, người gặp người thích, điểm thi của Chử Tình đứng thứ hai từ dưới lên, sao có thể là một người?!”“… Mẹ con còn nói gì?” Sắc mặt của Thích Vị Thần hơi cổ Mộ Dương rất tự hào về bố mẹ mình, thấy cậu hỏi nghiêm túc như vậy thì cũng nói thẳng “Mẹ tôi nói lúc còn đi học bà ấy không bao giờ trốn học cũng chưa từng ra quán net, chửi tục càng không… điểm cuối cùng tôi thấy không chuẩn lắm. Lúc tức lên, mẹ vẫn sẽ chửi người như thường, nhưng mà tổng hợp lại thì bà vẫn là một người phụ nữ mẫu mực, ngoại trừ thi thoảng hơi không đứng đắn ra thì không có bất cứ khuyết điểm nào.”Thích Vị Thần im lặng rất lâu, Thích Mộ Dương cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu một cái xong lại tiếp tục nằm ườn ra giường.“Bố biết có những cặp bố mẹ sẽ dùng thông tin sai lệch xây dựng một hình tượng hoàn mỹ cho mình để lừa con cái, nhưng không ngờ mẹ con cũng sẽ nghiêm trọng như vậy.” Giọng nói của Thích Vị Thần hơi nhỏ Mộ Dương nhíu mày “Cậu nói lung tung kỳ quái cái gì vậy hả?”Thích Vị Thần liếc cậu ta một cái, ngồi vào bàn học của mình mân mê gì đó một lúc, sau đó đưa cho cậu ta một cái túi bóng trong suốt lúc trước đựng văn phòng phẩm.“Sao?” Thích Mộ Dương nhướng Vị Thần nhàn nhạt nói “Tôi biết giờ có nói gì cậu cũng sẽ không tin nên dùng biện pháp đơn giản trực tiếp nhất để chứng minh. Trong đây là chân tóc của tôi, cậu cầm đi xét nghiệm đi.”Nói xong, cậu thuận tay nhổ mấy sợi tóc của Thích Mộ Dương cho vào túi, sau đó đặt trên giường cậu ta.“… Bẩn chết.” Thích Mộ Dương ghét bỏ, nhưng cũng không biết vì sao cậu ta lại không vứt nó nay cậu ta ngủ không ngon tẹo nào, trong đầu luôn vang lên câu “tôi là bố cậu” của Thích Vị Thần. Khó khăn lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy Thích Vị Thần với khuôn mặt mười tám tuổi tuổi kia đang cho cậu ta bú sữa, cậu ta lập tức tỉnh lại. Lúc cậu ta tỉnh lại thì trời còn chưa sáng hẳn, Thích Vị Thần vẫn đang Mộ Dương bực bội vò đầu, kiểu tóc đang đẹp thì bị vò loạn lên. Cậu ta ngáp một cái rồi nhắn tin cho Nhóc Mập “Giúp tao chút việc.”Nhóc Mập tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn thì lập tức lon ton chạy đến “Đại ca, có chuyện gì vậy?”Lúc này Thích Vị Thần đang rửa mặt, Thích Mộ Dương cố tình nói to “Chú của mày làm ở viện nghiên cứu phải không? Đi làm xét nghiệm ADN cho tao.”“Xét nghiệm ADN gì cơ?” Nhóc Mập ngây Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, đưa hai túi nilon cho Nhóc Mập, một cái là cậu ta vừa tìm được, bên trong có tóc của bản thân “Mày cứ đi làm là được, xong thì nói kết quả cho tao”.“Ồ… được.” Nhóc Mập trả lời, chậm chạp cầm hai chiếc túi ra Vị Thần vừa đi vào, Thích Mộ Dương liếc xéo cậu, nói “Để ông phát hiện ra ai đó đang nói dối, nhất định sẽ đánh vỡ đầu người đó.”Thích Vị Thần cũng nhìn cậu ta, không nói lời suất làm việc của năm 2042 rất cao. Buổi sáng Nhóc Mập chuyển phát nhanh đồ đến viện nghiên cứu thì buổi chiều lập tức có kết quả. Tiết thứ hai buổi chiều học trong lớp, tiết thứ ba học thể dục, đa phần học sinh đều ra sân thể dục chơi. Nhóc Mập và Thích Mộ Dương ngồi ở chỗ râm, không ai nói gì. Rõ ràng là ngày hè nắng gay gắt nhưng Nhóc Mập lại bị Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm đến mức lạnh run lúc sau, cậu ta rốt cuộc không chịu nổi “Đại, đại ca, đại ca nói gì đi, rốt cuộc đây là xét nghiệm ADN của ai với ai?”“Chắc chắn kết quả xét nghiệm là bố con mà không phải anh em sao?” Thích Mộ Dương âm trầm Mập nuốt nước miếng “Kết quả xét nghiệm giữa bố con và anh em không giống nhau, đây rõ ràng là bố con.”“Có khi nào là nhân viên trong viện nghiên cứu nhầm, mang hai sợi tóc của tao ra xét nghiệm với nhau, dù sao thì trong mỗi chiếc túi đều có vài sợi tóc” Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân trở nên bình Mập ngẩn người “Vậy không phải là mang bản thân ra so sánh với bản thân sao? Nhưng nếu vậy thì độ tương tự của gen phải là 100% mới đúng, kết quả rõ ràng không phải…”“Nhất định là như vậy!” Thích Mộ Dương đột nhiên xù lông, “Tao không tin là quan hệ bố con!”Nhóc Mập hoảng sợ, lắp bắp mở miệng “Đúng đúng đúng, đại ca nói không sai…” Nói xong lập tức chạy đi, để lại Thích Mộ Dương một mình tại chỗ tiếp tục sụp Tình đang đi bộ ở sân thể dục thấy cậu ta ngồi một mình ở đó thì hơi tò mò đi qua “Cậu sao vậy?”Thích Mộ Dương dừng một lát, hơn nửa ngày ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự kiên Tình “?”Lúc cậu ta đưa tay về phía đầu mình, Chử Tình sửng sốt, đến lúc phản ứng lại thì cậu ta đã nhổ một sợi tóc của cô. Chử Tình ui’ một tiếng, nhíu mày hỏi “Cậu bị bệnh tâm thần hả?”“Cậu mới tâm thần…” Nói được một nửa chợt nghĩ đến cô có thể là ai, Thích Mộ Dương lập tức câm Tình vui vẻ “Không cãi lại à, hôm nay làm sao vậy?”“Câm miệng!” Cô nhất định không phải mẹ, mẹ mình là người phụ nữ ưu tú tuyệt vời nhất thế giới, là người phát ngôn truyền cảm hứng trong cuộc sống, tuyệt đối không phải người không có lý tưởng như Chử Tình!Chử Tình thấy trạng thái của cậu ta khác thường, lập tức ngồi xuống bên cạnh, kết quả nhìn thấy cậu ta bỏ sợi tóc của cô vào khăn giấy, dáng vẻ cẩn thận kia cực kỳ quỷ Tình im lặng một lúc "Có phải cậu định mang về rồi làm một cái hình nhân thế mạng, ghim kim nguyền rủa tôi không?"“Xì!” Thích Mộ Dương tức giận trừng mắt với cô "Tôi không độc ác như vậy!”Vẻ mặt Chử Tình hơi khó chịu “Vậy hành động của cậu là thế nào, vì sao lại cất tóc của tôi đi?”“Không cần cậu quản!” Thích Mộ Dương nói xong liền chạy ra Tình đứng nghệt ra một lúc, khó hiểu nói “Ăn phải thuốc súng hay sao vậy?”Lúc Thích Mộ Dương tìm được Nhóc Mập, Nhóc Mập khóc không ra nước mắt "Đại ca, đại ca rốt cuộc muốn làm gì vậy?”"Xét nghiệm thêm lần nữa." Thích Mộ Dương trịnh trọng đưa hai chiếc túi đựng tóc cho cậu ta "Xem có phải quan hệ mẹ con không."“Đại ca rốt cuộc đang điều tra chuyện này giúp ai vậy?” Nhóc Mập bất đắc dĩ Mộ Dương không kiên nhẫn “Mày giúp hay không giúp?!”“Giúp giúp giúp, đại ca đã nói em đương nhiên sẽ giúp." Nhóc Mập vội vàng Mộ Dương hừ một tiếng, đưa đồ cho cậu ta xong thì quay đầu rời đi, đi được vài bước thì dừng lại “Đúng rồi, việc này đừng để bất cứ ai biết, hiểu không?"“Bất cứ ai nghĩa là… bao gồm cả đám Gian Thần sao?” Nhóc Mập tò Mộ Dương nhíu mày “Đúng vậy, ngoại trừ hai người chúng ta ra thì không được nói với bất cứ ai!"“Đã biết, đại ca!” Nhóc Mập lập tức đồng ý. Thích Mộ Dương ngẫm nghĩ một lúc, thấy không có gì cần dặn dò nữa thì về thẳng ký túc vào phòng thì thấy Thích Vị Thần đang hí hoáy viết gì đó vào quyển sổ ghi chép. Cậu ta tò mò nhìn lướt qua, đập vào mắt là mấy chữ to Con trai không chịu nhận tôi, nên làm gì bây giờ?Thích Mộ Dương “…” Vị Thần nghe thấy tiếng động, gấp quyển sổ lại rồi nhìn cậu ta “Kết quả xét nghiệm thế nào rồi?”“Sao nhanh như vậy được!” Thích Mộ Dương chột dạ cáu Vị Thần trầm mặc một lát “Bố từng tìm hiểu, xét nghiệm ADN hiện tại tiến hành rất nhanh, khoảng mấy tiếng là có thể có kết quả.”“Cậu tra ở đâu? Chú của Nhóc Mập làm việc ở viện nghiên cứu chẳng lẽ còn không biết nhiều bằng cậu? Sau này đừng có tra cứu lung tung!” Thích Mộ Dương nói xong thì úp mặt xuống giường, đưa lưng về phía cậu, nhìn qua trông rất phản nghịch hư đốn nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang. … Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nhỡ đâu cậu thật sự là bố năm 2019 năm xuyên không đến, mình nói năng với cậu như vậy nhỡ bị đánh thì làm sao bây giờ a a a lời nói ra như bát nước hắt đi, dù Thích Mộ Dương sợ đến mức nào thì cũng không thể cứu vãn được, chỉ đánh cắn răng tiếp tục bướng bỉnh với cậu ta đang thấp thỏm thì tiếng nói của Thích Vị Thần truyền đến từ phía sau, làm cậu ta sợ đến mức tim sắp ngừng đập luôn. “Đi tắm đã rồi ngủ tiếp.”Thích Mộ Dương nuốt nước miếng, lấn cấn một lát rồi ngồi dậy, trả lời với thái độ ác liệt “Không cần cậu lo!”Tuy nói là như vậy nhưng cậu ta vẫn chạy vào phòng tắm với tốc độ ánh sáng. Thích Vị Thần nhìn cậu ta, đáy mắt dần hiện lên sự thấu thường lệ, đêm nay Thích Mộ Dương ngủ không ngon. Lúc này trong ác mộng không chỉ có Thích Vị Thần mà ngay cả mẹ cũng xuất hiện. Cậu ta thấy mẹ cười hiền lành ấm áp với mình, chưa kịp chạy qua ôm mẹ một cái thì đột nhiên hình ảnh chuyển thành mẹ đột nhiên miệng phun hoa sen’*, một loạt các câu nói tục chửi bậy ập đến làm đầu óc cậu ta ong ong luôn.*Là cách nói xuất hiện từ thời Đường, dùng để chỉ lời giảng giải của cao tăng, ý nghĩa gần tương tự với miệng vàng lời ngọc’. Hiện nay nó dùng để chỉ cách ăn nói khéo léo, có thâm cùng giống như những lần trước, cậu ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Hai đêm mất ngủ liên tục, quầng mắt của Thích Mộ Dương cũng chuyển thành xanh đen. Thích Vị Thần thấy vậy muốn nói chuyện với cậu ta nhưng lần nào cậu ta cũng né Mộ Dương trong tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây suốt buổi sáng, đến giữa trưa Nhóc Mập đến thông báo kết quả xét nghiệm mới hoàn hồn.“Là mẹ con?” Giọng nói của cậu ta ỉu Mập nuốt nước miếng “Là mẹ con."Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Chử Tình không biết nhảy ra từ xó xỉnh nào, hai tay mỗi tay cầm một xiên đồ nướng.“Hai người ở đây làm gì vậy?” Cô vừa cắn xiên thịt nướng bên tay trái vừa Mộ Dương ngơ ngẩn nhìn cô, nửa ngày mới nghẹn ra một câu “Không phải người* nói không thể ăn quá nhiều thực phẩm rác sao?" * Trong tiếng Trung, cách xưng hô "cậu" và "người" đều là 我, Thích Mộ Dương đã biết CT là mẹ mình nên Capuchino sẽ dịch thành "người" nhé.“Tôi nói lúc nào?” Chử Tình khó hiểu, “Sao tôi có thể nói ra mấy câu lừa trẻ con như vậy được!" “Lừa trẻ con?” Thích Mộ Dương mở to hai Tình nhíu mày “Cậu bị làm sao vậy, từ hôm qua đến giờ cậu rất lạ.”“Đại ca chỉ hơi khó chịu thôi, cậu đừng để ý.” Nhóc Mập vội vàng nói, nói xong nhìn xiên đồ nướng trong tay cô, nuốt nước miếng, cười haha nói, “Chử gia, liệu cậu ăn hết được hai xiên không? Hay là đưa tôi một…”Chưa dứt lời thì Chử Tình đã nhổ hai ngụm nước bọt lên xiên nướng còn lại, vẻ mặt vô tội nhìn Nhóc Mập “Ăn nữa không?”“… Không ăn!” Nhóc Mập thấy ghê, “Chử gia quá ghê tởm!”“Như vậy mới đúng.” Chử Tình cười hì hì, mặt không đổi sắc tiếp tục ăn xiên Mộ Dương đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, cảm thấy như sét đánh giữa trời quang nhìn Chử Tình ――Không! Đây tuyệt đối không phải mẹ! Mẹ cậu ta không phải con nhóc ghê tởm nhổ nước bọt lên xiên nướng rồi tiếp tục ăn! Mẹ cậu ta cũng không phải học tra! Mẹ cậu ta càng không phải tên lưu manh giống như mình!Không!

cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau