Vậy nên, Game bài đổi thưởng sẽ chỉ cho anh em một vài bí quyết để giúp cuộc chiến với các loài cá tại đây đạt khả năng thắng cao hơn như: Không nên ham hố tiêu diệt các loài sinh vật biển quá lớn vì nó rất khó chết và gây tốn đạn của anh em. Do đó, hãy chọn các loài cá nhỏ để hạ gục cũng như một cách tập luyện.
Tuy nhiên, CAN sắp tới vừa là cơ hội, cũng vừa là thách thức dành cho Aubameyang, bởi suy cho cùng, anh năm nay đã 32 tuổi và không còn dẻo dai như trước nữa. Mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn nếu anh thi đấu không tốt và tiếp tục tỏ ra vô duyên với những bàn thắng.
Về với địa đạo Củ Chi, bạn không chỉ có dịp được khám phá những điều bí ẩn của quan dân ta trong thời kháng chiến chống Mỹ với tài năng, tình yêu nước, sự kiên trì, bền bỉ đến cùng đều được thể hiện rất rõ qua từng thớ đất, từng căn hầm của địa đạo Củ Chi. Ngoài ra, nơi đây còn mang
Người có tư cách oán trách, sớm đã không còn nữa. "Thế nhưng, tôi cũng không có cách nào tha thứ cho ông." Giọng nói của Du Nam Ý dần chậm lại, không hề để ý tới Mạnh Khoa Hành đang xụi lơ tại chỗ và ôm đầu khóc rống. Cô chậm rãi nhấc chân, đi ra ngoài cửa.
Trong đó, không thể không nhắc đến bài thơ "Ngã ba Đồng Lộc" của Huy Cận, sáng tác năm 1971. "Ngã ba Đồng Lộc" là một tác phẩm ấn tượng của thơ chống Mỹ bởi âm hưởng anh hùng ca cất lên từ hiện thực cuộc sống bi tráng và được đặt trong mối liên hệ, liên tưởng rộng lớn từ riêng đến chung
Vay Tiền Nhanh. Tôi biết chắc đây chưa phải là vụ nổ cuối cùng, không phải vì bom đạn chiến tranh vẫn còn đâu đó trên đất nước này. Mà bởi còn một trái "bom" ý thức đang trực chờ nổ bất cứ lúc nào. Nó ở trong đầu những người chặc lưỡi sau tay lái. Nó nằm trong đầu những người đang đầu độc đồng bào mình, đầu độc chính mình ẩn chứa sau sự ngu dốt. Cảnh đốt bom trong một MV của ca sĩ Lý Hải. Những thông tin sơ bộ về vụ nổ tại Văn Phú- Hà Đông từ Bộ Công an cho thấy nguyên nhân “có liên quan đến vật liệu nổ”. Nhưng cái đáng bàn lại là việc sẽ chẳng có người Việt nào ngạc nhiên nếu đó là một vụ “cưa bom”. Tôi nhớ năm 2014, ca sĩ Lý Hải, trong MV “Anh tự làm anh đau”, đã chế cảnh cưa bom, và cả “nướng bom” tự sát. Có câu thoại “Nếu nó nổ, không phải chỉ tao và mày chết, mà ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ chung của cả xóm này”. Rồi, năm ngoái, nhân scandal “Bạn An dũng cảm” trong sách hướng dẫn kỹ năng sống cho học sinh, mạng xã hội tràn ngập tấm ảnh chế “Thầy giáo đem một quả bom đặt lên trước lớp yêu cầu các bạn dùng cưa để...cưa”. Hay xa hơn, là chuyện tiếu lâm về 2 ông mũi tẹt da vàng mang bom lên sân khấu cưa khiến ngay cả những thương hiệu toàn cầu về lòng dũng cảm như Cao bồi Mỹ, Samurai Nhật... cũng phải chạy mất dép Các bạn có để ý không? Phi người Việt, chẳng ai hiểu nổi cái MV của Lý Hải, bức hình chế chuyện dũng cảm cưa bom, hay câu chuyện tiếu lâm của chúng ta. Chỉ bởi một lẽ đơn giản. Bom không ở trên máy bay, không nằm trong kho quân dụng chỉ có thể là khủng bố hoặc đánh bom tự sát. Bởi đơn giản, mấy ngàn năm lịch sử loài người, không có nơi đâu, chẳng có bất cứ ai - ngoài người Việt mưu sinh với những trái bom. Ngày N, tại Phú Yên, ông T và anh A đào được một quả bom. Họ mang cưa lấy thuốc. RIP họ Ngày N+, tại Đồng Nai, ông M và ông H cưa 1 trái bom để lấy thuốc nổ. 2 người sau đó văng xa hàng chục mét. Không toàn thây. Và đến hôm qua! Vật liệu nổ. Một cái hố 4x2m. 5 người chết. 6 người bị thương! Tôi biết chắc đây chưa phải là vụ nổ bom cuối cùng, không phải vì bom đạn chiến tranh vẫn còn đâu đó trên đất nước này. Mà bởi còn một trái bom ý thức đang trực chờ nổ bất cứ lúc nào. Nó ở trong đầu những người chặc lưỡi sau tay lái. Nó nằm trong đầu những người đang đầu độc đồng bào mình, đầu độc chính mình ẩn chứa sau sự ngu dốt. Quả "bom" ấy không nằm trong chỉ những trái bom! Tấm phản quang, gương cầu, thanh hộ lan- vào hàng sắt vụn. Bù loong cầu, nắp cống gang, lõi sắt cột điện- quy thóc. Ngay cả dây điện, cáp quang biển...cũng được “lượm ve chai” không từ thứ gì. Có điều gì mà chúng ta không dám làm? Có thứ gì mà chúng ta không ve chai bỏ miệng? Cưa bom- chuyện thường ngày ở huyện. Hôm qua, có người cải lương rằng “có ai muốn cưa bom để sống đâu!”. Đúng là như vậy, nhưng cưa bom để sống chính là việc tự sát bất chấp cả mạng sống của người khác. Chúng ta nhân dành nghèo khổ! Chúng ta nhân danh quẫn bách! Chúng ta nhân danh thiếu hiểu biết! Và chúng ta nhân danh cả sự bất cần đời để tự chết và kéo theo cái chết oan uổng của những người không muốn chết khác! Hôm qua, trên đường Văn Phú, một đứa trẻ trong tấm áo tím đã chết đau đớn và oan ức! Chắc ở đâu đó, nó không bao giờ tha thứ cho những ngụy biện về mưu sinh, về thiếu hiểu biết, về gì gì đó! Còn một quả bom chờ nổ! Và quả bom ấy không nằm trong trái bom.
Mai đây tôi vềBỏ lại sau lưng những hầm chông bãi mìnTôi hiêng ngang trong niềm vui rộng lớnTrả lại cho ai những địa danh qua hãi hùngMà người đời từng biết Dao, Cam Lô, Hạ Lào, Khe Xanh Pháo nổ trên cố thànhXin vinh thăng những mộ xanh cỏ biếcCó kẻ hôm qua đã ngủ yên trên chiến trườngTuổi chiến trường dài hơn tuổi xin đa tạ những người tình hôm nayĐã biết thương anh lính trẻ đường dàiXin đa tạ cuộc đời đã cho tôi thấy mặt bạn bèNhững người còn quanh đây không cònĐạn nổ trên cao xác thù trong chiến hàoTôi ra đi đi từ Nam về BắcGhé lại sông Hương thăm người thương thăm phố phườngThăm Huế buồn vang nghe tiếng hò.
Từ những năm đầu thập niên 1970, đã có không ít những ca khúc nhạc lính có nội dung là nỗi ước mong của không những người lính trận, mà cũng là của hầu hết mọi người, đó là mong một ngày được thấy quê hương tàn binh lửa. Những ca khúc nổi tiếng nhất là Ngày Đá Đơm Bông, Qua Cơn Mê, Một Mai Giã Từ Vũ Khí, Hòa Bình Ơi Việt Nam Ơi, Tình Em Biển Rộng Sông Dài, Ngày Mai Tôi Về… Thời cuộc đã đẩy những chàng thư sinh phải băng mình cuộc chiến dài và gian lao trong một khúc quanh của lịch sử. Làm kiếp trai thời loạn, người lính xưa luôn mơ ước về một ngày quê hương thanh bình, được trở về với những điều bình dị nhất. Đó là nội dung của ca khúc nhạc vàng nổi tiếng Ngày Mai Tôi Về của Nhạc sĩ Hàn Châu. Click để nghe Hương Lan hát Ngày Mai Tôi Về trước năm 75 Mai đây tôi về Bỏ lại sau lưng những hầm chông bãi mìn Tôi hiên ngang trong niềm vui rộng lớn Trả lại cho ai những địa danh qua hãi hùng Mà người đời từng biết tên. A Sao, Cam Lộ Hạ Lào, Khe Sanh pháo nổ trên cổ thành Xin vinh thăng những mộ xanh cỏ biếc Có kẻ hôm qua đã ngủ yên trên ᴄhιếntrường Tuổi ᴄhιếntrường dài hơn tuổi mình.” Trong đoạn này, tác giả nhắc về những “địa danh hãi hùng mà người đời từng biết tên” A Sao, tức là A Shau, là vùng đất miền Trung nằm cách biên giới Lào Việt chưa tới 10km, có địa thế hiểm trở, là sào huyệt của địch quân trong nhiều năm. A Sao cũng là 1 trong những địa danh bắt đầu bằng chữ A nổi tiếng trong chiến tranh Việt Nam tại miền Trung A Lưới, A Sầu, A Bia, A Co… Cam Lộ là địa danh nổi tiếng ở Quảng Trị, là nơi địa đầu của giới tuyến nên rất khốc liệt. Hạ Lào là tên gọi quen thuộc trong chiến dịch Lam Sơn 719, là nơi được mệnh danh là “lò nướng quân” với thất bại của liên minh Mỹ – Nam Việt Nam trên đất Hạ Lào năm 1971. Khe Sanh ở Quảng Trị là căn cứ quân sự nổi tiếng của Mỹ và VNCH, là mục tiêu của Bắc Việt trong trận Khe Sanh năm 1968. Cổ Thành ở Quảng Trị là cái tên gợi lại bao đau thương trong Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972. Nếu ngày mai quê hương thanh bình, thì những địa danh hãi hùng này sẽ trở thành quá khứ. Đó là những nơi mà chỉ cần nghe tên đã gợi lên những tang thương tột cùng, là nơi ngã xuống của những người đồng đội. Nhưng mai đây, nhất định sẽ có một ngày những tang thương đó sẽ chấm dứt, người lính sẽ bỏ lại được sau lưng những hầm chông bãi mìn, quay lại với cuộc sống bình thường để về làm bạn với con trâu, với ruộng lúa, vồng khoai, nương sắn. Đó là những niềm vui nhỏ bé sẽ hòa cùng niềm vui lớn lao là quê hương được bừng dậy sau điêu tàn khói lửa. Ngoài ra, hơn hết là sự vinh danh những người đồng đội đã bỏ mình nơi trận tuyến, ở chiến trường dài đăng đẳng được tác giả nhắc bằng một câu rất ngậm ngùi ᴄhιến trường dài hơn tuổi mình. Một mai thanh bình trở lại, xin vinh thăng những người huynh đệ nơi hỏa tuyến tàn khốc, đồng thời đa tạ những người tình thủy chung nơi hậu phương “đã biết thương anh lính trẻ đường dài” và đợi chờ một cuộc tao ngộ tương phùng, đa tạ cuộc đời vẫn còn cho thấy mặt nhân tình và những bạn bè còn lại sau tháng ngày dài miệt mài trong vòng tử sinh bất tận Tôi xin đa tạ những người tình hôm nay Đã biết thương anh lính trẻ đường dài Xin cảm tạ cuộc đời đã cho tôi thấy mặt bạn bè Những người còn quanh tôi Mai đây không còn đạn nổ trên cao xác gục trong chiến hào Tôi ra đi đi từ Nam về Bắc Ghé lại sông Hương thăm người thương thăm phố phường Thăm Huế buồn vẳng nghe tiếng hò… Nếu quả thật là một ngày sẽ tàn binh khỏi, người lính có thể hiên ngang đi dọc khắp vùng trời để nhìn lại quê hương hoa gấm đã không còn bị dày xéo vì những hận thù đã lùi xa, rồi lắng lòng mình để được nghe tiếng quê hương những giọng hò câu hát sẽ là âm vọng của đất mẹ vẳng buồn mang lại cảm giác bình yên sau tháng ngày dài điêu linh vì lửa trận. Thảo Sương –
Mênh mông không còn emanh như lạc vào con đường quenTìm hoài mà chẳng thấy lối anh vềNhịp cầu ngày ngày đong đưathuở ấy nắng trưa mưa chiềuEm dìu dàng tóc mấy còn thưaGieo cho vấn vươngNhưng lại ôm thêm bao gió sươngEm đi rồi .. gió mây ngập lốiThêm sầu thêm buồnThương thân mình mi thêm nhòaTình duyên ai lấy mà choĐK Thà là người cứ nói 1 lờiGiờ đã có ai bên đờiDẫu cho anh vẫn còn nhiều lầnNgập ngừng chưa nóiĐoạn tình tương lai nay dỡ dangChờ ai vẫn thương ai vô vàngHợp rồi tan … ai biết mai đây lỡ làngTrao nhau tình yêu thật nhiềuRồi mang đớn đâu ai chịuMưa vẫn rơi …ướt áo xưa hững hờĐồng lên xanh thêm xanhTình em vẫn quên đi anhCố xóa hết những gì ta đã từng yêuVer1Anh vẫn thường hay mơ thứ không có trên đờiNhư hạnh phúc nơi em anh không thể chạm tới1 kẻ nghệ sĩ khờ lại vô tình viết thành thơSay đắm cả cuộc đời để giờ trái tim tan vỡTình vội vàng chia xa nhanhLá chưa héo xa lìa cànhSương mai còn vương ánhSao em nỡ vội vàng buông tay anhThương nhớ đành thôiAnh vẫn đây ngồiÔm hoài kí ứcMặt kệ thời gian trôiĐK 2Người làm chết trái tim ta muộn sầuĐể khóe mắt thâu thêm nặng sầuRựu cay giờ tràn ly ai uống cho để nhớMột người không ở nơi nàyThật khó để quên nhưng người cũng đã quên rồiXa thật xa bóng ai nhẹ nhàng trôiVer2Bước đi anh không trách em đâuChỉ là ước mi … nên đôi mắt thêm sầuDuyên không nợ thôi mình đành xa nhauLời cay đắng đó .. mang thêm bao nghẹn ngàoSống thật hạnh phúc sau những ngày xa anhĐừng chúc anh hạnh phúc khi duyên đã không thànhCứ nghĩ là sẽ giữ được… em mãi trong vòng tayBất trợt anh mới nhận ra em xa lúc nào đâu còn đây
Mai đây tôi về Bỏ lại sau lưng những hầm chông bãi mìn Tôi hiêng ngang trong niềm vui rộng lớn Trả lại cho ai những địa danh qua hãi hùng Mà người đời từng biết tên A Dao, Cam Lộ Hạ Lào, Khe Xanh pháo nổ trên cố thành Xin vinh thăng những mộ xanh cỏ biếc Có kẻ hôm qua đã ngủ yên trên chiến trường Tuổi chiến trường dài hơn tuổi mình ĐK Tôi xin đa tạ những người tình hôm nay Đã biết thương anh lính trẻ đường dài Xin đa tạ cuộc đời đã cho tôi thấy mặt bạn bè Những người còn quanh tôi Mai đây không còn Đạn nổ trên cao xác thù trong chiến hào Tôi ra đi đi từ Nam về Bắc Ghé lại sông Hương thăm người thương thăm phố phường Thăm Huế buồn vang nghe tiếng hò
mai đây không còn đạn nổ trên cao