Đau lòng hơn, động cơ của Thái tử Dipendra khi ra tay sát hại những người thân thiết ruột thịt được cho là do bị ngăn cấm chuyện hôn nhân. Trong buổi tối đầu tiên của tháng 6/2001, cuộc họp hoàng gia được tổ chức để bàn việc hôn nhân bị ngăn cấm của Thái tử. Thực ra, khó trách cô, “một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”… năm ấy cô bị cự tuyệt vô cùng đau đớn, dù sao cô cũng không muốn phải một lần nữa phải ôm thương đau. _____ Cảm giác trái tim tan nát này….lại là do chính mình tự tay làm vỡ… Truyện Ngủ Cùng Sói của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm - Chương 11: Chương 10 Đó là loại thuốc cấm bị quản lý nghiêm ngặt hơn cả Chương 13: Chương 12. 21/08/2017. Trang ch? Ngủ Cùng Sói Chương 13: Chương 12. Tôi định nói: “Cảm ơn! Không cần đâu!” thì ngẩng lên, nhìn thấy Hàn Trạc Thần đang cười, nhìn tôi âu yếm. Sắc mặt xanh xao hơn, trong mắt hằn lên mấy sợi tơ máu, chắc c tối qua ngủ được Ngủ Cùng Sói Chương 18: Chương 17. Tôi nói gì. Bao nhiêu đèn, bao nhiêu sao cũng soi sáng được màn đêm. Bao nhiêu lời, bao nhiêu lệ cũng cứu vãn được tình yêu chết. Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, rất muốn thư giãn lúc nhưng đầu óc lại đau nhức như muốn nổ tung Vay Tiền Nhanh. Công ty Quản lý Dự án Hoàn Cầu - một công ty con của Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc CNPC thuộc sở hữu của nhà nước, cho biết vừa sa thải Giám đốc điều hành kiêm Bí thư Đảng ủy của công ty này, ông Hồ Kế do của quyết định sa thải bắt nguồn từ một đoạn video được lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội, trong đó cho thấy ông Hồ Kế Dũng nắm tay tình tứ và đi bộ trên đường phố với một cô gái xinh ông Hồ Kế Dũng nắm tay cô gái xinh đẹp đi bộ trên phố "gây sốt" mạng Video Douyin.Tại Trung Quốc hiện có trào lưu quay lại video các cô gái xinh đẹp trong những bộ trang phục sang trọng, thời thượng hoặc năng động… đi bộ trên những khu phố đông người, sau đó đăng tải lên mạng xã đây, một đoạn video được quay lại tại thành phố Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên cho thấy một cặp đôi nắm tay nhau tình tứ đi trên phố, trong đó cô gái sở hữu gương mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, khoác trên mình một chiếc váy sang trọng và trên tay cầm chiếc túi hàng hiệu đắt bên cạnh cô gái là người đàn ông ra dáng trí thức, mặc áo cùng tông video đã "gây sốt" sau khi được đăng tải lên mạng xã hội. Tuy nhiên, nhiều cư dân mạng đã nhanh chóng nhận ra người đàn ông đi cạnh cô gái là ông Hồ Kế Dũng, tổng giám đốc công ty Quản lý Dự án Hoàn Cầu, có trụ sở tại Bắc đáng nói, nhiều người cũng nhận ra cô gái đi cạnh và nắm tay ông Hồ Kế Dũng đầy tình tứ không phải là vợ ông, mà là một nhân viên trong công video gốc sau đó đã bị xóa khỏi mạng xã hội. Tác giả của đoạn clip, một nam thanh niên giấu tên, cho biết ông Hồ Kế Dũng đã liên hệ với anh này đề nghị xóa đoạn video sau khi nó được lan truyền trên nhiên, đoạn clip vẫn tiếp tục phát tán trên nhiều nền tảng mạng xã hội khác nhau tại Trung Quốc, khiến dư luận xôn cư dân mạng thậm chí còn tìm ra danh tính của cô gái đi cùng ông Hồ Kế đó, cô gái này họ Đồng, tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Dầu khí Trung Quốc vào năm 2021 và chuyển đến làm việc tại công ty của ông Dũng trong cùng năm. Vợ của ông Hồ Kế Dũng cũng làm việc tại công ty gái họ Đồng thường xuyên chia sẻ những hình ảnh về cuộc sống sang trọng, xa hoa trên mạng xã hội Ảnh Weibo.Nhiều cư dân mạng còn phát hiện ra cô Đồng thường xuyên chia sẻ những hình ảnh cho thấy lối sống xa hoa, sang trọng của mình trên mạng xã hội, dù cô chỉ là một nhân viên bình dù Đồng đã xóa và ẩn các bài viết trên trang cá nhân của mình sau khi vụ bê bối xảy ra, cư dân mạng vẫn kịp thời lưu lại và chia sẻ những hình ảnh này, khiến nhiều người đặt ra câu hỏi dựa vào đâu mà cô có được lối sống xa hoa như vậy?Trước những dư luận làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh và danh tiếng, Công ty Quản lý Dự án Hoàn Cầu đã quyết định cách chức và sa thải ông Hồ Kế Dũng, đồng thời cho biết sẽ tiếp tục điều tra thêm về vụ iFeng/DCH Act 1Trong một đêm mưa, Hàn Trạc Thần vội vã bước vào một hộp đêm ồn ào. Hành lang tối đen như muốn nuốt chửng cả hình bóng của hành lang, Hàn Trạc Thần một chân đạp cửa, thuận tay vớ chiếc ghế bên cạnh cửa ra vào ném về phía An Dĩ Phong đang ngồi trên sofa. An Dĩ Phong lấy tay đỡ. Hắn không tức giận cũng không ngạc nhiên, xoa xoa cánh tay “Ấy! Sao lại phải tức giận như vậy chứ?!”“Anh đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, đừng làm việc gì quá tuyệt tình.” Hàn Trạc Thần cởi chiếc áo gió bị ướt nước mưa quẳng về phía An Dĩ Phong, tức giận nói “Hai anh em thằng Báo vừa mới ra tù, không động chạm gì tới chú, chú liều mạng với chúng làm gì?”An Dĩ Phong không nói gì, giũ chiếc áo trong tay, tung cho thuộc hạ đứng đằng sau.“Chú đã đủ vẻ vang trong xã hội đen, hà tất phải tiêu diệt sạch?!”“Em thấy chúng ngứa mắt.”Hàn Trạc Thần day day trán, ngồi xuống sofa châm một điếu thuốc, chỉ vào người đàn ông trong phòng bị đánh cho bầm dập, hỏi một thuộc hạ của An Dĩ Phong “Có việc gì mà ra tay mạnh như vậy?”Tên thuộc hạ kia vội đáp “Hắn là sát thủ do thằng Báo thuê. Báo cho hắn một trăm vạn để hắn giết...”“Được rồi”, An Dĩ Phong ngắt lời. “Đừng đánh nữa, lôi ra ngoài vứt xuống biển.”...Hàn Trạc Thần không nói gì, nhìn An Dĩ Phong một cái, nhẹ nhàng nhả khói đàn ông bị đánh cho dở sống dở chết bị lôi đến cửa, một vũng máu đỏ thẫm thấm xuống mặt sàn đầy bụi. Lúc sắp bị lôi ra ngoài, người đàn ông nửa mê nửa tỉnh đó bừng tỉnh, kinh hoàng kêu lớn “Tôi xin các anh, cho tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái tôi đang đợi tôi.”Gã lại bị nhận một cú đấm nặng nề lên mặt, máu từ khóe miệng chảy vẫn không từ bỏ, ngón tay bấu chặt lấy mặt sàn, nhìn Hàn Trạc Thần mặt lạnh tanh, khổ sở van nài “Cầu xin anh, cho tôi nói vài lời với con bé...”“Cho nó gọi.” Hàn Trạc Thần vừa dứt lời, người vệ sĩ đứng sau lập tức đút điện thoại vào tay người đàn ông bị thương.“Cảm ơn! Cảm ơn!” Gã run run đỡ lấy điện thoại, bấm nút. Chưa dứt một hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, non nớt phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng đầy sát khí “Bố ơi, sao bố vẫn chưa về? Lúc nào bố mới về ạ?”Gã cắn chặt răng, lấy lại bình tĩnh, cố gắng để giọng nói bình thường “Bố có việc, tối nay bố không đến bệnh viện được, Ni Ni ngủ trước đi nhé!”“Nhưng bố đồng ý với con hôm nay đưa con về nhà, ban nãy cô y tá lại vừa tiêm cho con rất nhiều mũi... Đau quá!”“Ngày mai, ngày mai nhất định bố sẽ đưa con về nhà.”“Vâng!”“Ni Ni ngủ sớm đi nhé!”“Vâng, chúc bố ngủ ngon!”Mấy giây sau, gã không nghe thấy tiếng gì ở đầu bên kia nữa, bỗng kêu lên “Ni Ni, Ni Ni?”“Bố, còn có việc gì ạ?”“Ni Ni lớn rồi, sau này phải học cách tự chăm sóc bản thân...” Gã không đợi con gái nói thêm, vội gập điện thoại, dùng cánh tay áo đầy vết máu quệt nước mắt, trả điện thoại cho tên vệ sĩ. “Cảm ơn!”“Đợi chút.” Hàn Trạc Thần đứng dậy, tiến đến gần người đàn ông bị thương, từ từ ngồi xuống trước mặt gã “Mày biết tao ư?”Gã gật đầu “Tôi từng xem ảnh của anh.”“Ảnh?” Hàn Trạc Thần chau mày. “Mày không phải người trong giới?”“Tôi là một xạ thủ đã giải ngũ. Vì để chữa bệnh cho con gái nên nợ bọn chúng rất nhiều tiền và lãi. Tôi không trả nổi...”“Con gái mày ở bệnh viện nào? Phòng nào? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ngày tháng năm sinh...”Gã kinh hoàng quỳ trên sàn nhà, kéo ống quần của Hàn Trạc Thần “Anh tha cho con bé, nó mới mười tuổi, nó vô tội.”Hàn Trạc Thần nắm lấy cổ áo gã, lôi hắn đứng dậy “Tao nói cho mày biết, tao chỉ cho mày một cơ hội, mày mà dám nói dối một câu, tao sẽ lột da mày.”Gã run rẩy trả lời từng câu Trạc Thần nhìn tên vệ sĩ đứng sau lưng, hắn ta lập tức rút điện thoại gọi để xác khi xác minh, tên vệ sĩ nghiêng người nói với Hàn Trạc Thần “Là thật, con gái hắn mắc bệnh máu trắng.”Hàn Trạc Thần buông tay, lạnh lùng nói đúng một từ “Cút!”Sau khi người đàn ông đó rời khỏi, An Dĩ Phong nói với bọn thuộc hạ “Chúng mày đi theo nó, xem nó có giở trò gì không.”“Rõ!”Khi bọn thuộc hạ rời khỏi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai Phong ngồi lại gần Hàn Trạc Thần, châm điếu thuốc đưa cho hắn “Hình như hôm nay tâm trạng anh không được tốt.”Hàn Trạc Thần đỡ lấy điếu thuốc, đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu “Vợ anh bỏ đi cùng kẻ khác rồi.”“Mẹ kiếp!” An Dĩ Phong đứng phắt dậy, lớn tiếng “Đúng là không biết trời cao đất dày, em cho người bắt về ngay cho anh.”“Không cần đâu, anh vừa từ sân bay về.”An Dĩ Phong ngây người nhìn Hàn Trạc Thần vài giây nói “Mẹ kiếp, anh có còn là đàn ông nữa không!”“Anh nhớ chú từng nói Chán sống rồi thì tự cho mình một phát súng, không cần ngày nào cũng phải ôm quả bom hẹn giờ ngủ!”“Em cũng nhớ anh từng nói Thà tan thành xác pháo còn hơn là buông tay...”Hàn Trạc Thần cười, hít một hơi thuốc thật sâu để khói thuốc lấp đầy khoảng trống trong cơ thể.“Nhưng cô ấy không phải bom mà là người.”Là con người người, sẽ có cảm con người, nên có tự Dĩ Phong đã mắng hắn rất nhiều lần, nói hắn ngu ngốc nên mới bị cô lừa gạt hết lần này đến lần khác nhưng vẫn cứ không ngu ngốc, hắn rõ hơn bất kỳ ai Cô sẽ không yêu hắn, bởi từ khi hắn giết người thân của cô, mọi việc hắn làm đều để lại dấu vết tàn ác. Trong mắt cô, hắn là một ác quỷ giết người không ghê tay. Cho dù hắn yêu cô đến thế nào, cô cũng sẽ tìm mọi cách giết hắn. Nhưng hắn không quan tâm, không quan tâm rốt cuộc cô yêu ai, cũng không quan tâm đến khi nào hắn chết trong lòng cô. Hắn muốn giữ cô ở bên mình, hằng ngày mở mắt đều nhìn thấy cô, vậy là đủ cứ cố chấp như vậy, không từ thủ đoạn, không tiếc thứ gì, thậm chí khiến cô mang thai, bất chấp cảm nhận của cô, điên cuồng chiếm hữu cô, phóng thích dục vọng tại nơi sâu thẳm trong cơ thể cầm có vẻ dại khờ nhưng đó là cách duy nhất để giữ nghĩ tình yêu của một người mẹ là vô tư nhất trên đời này, tình yêu ấy chắc chắn sẽ hóa giải mối hận trong trái tim tiếc hắn đã sai, cô vốn không có khả năng giữ lại đứa con của cười hơn, hắn còn muốn vì cô mà sửa lại truyền thuyết cổ xưa Hồ thiên đọc một lượt từ đầu đến cuối câu chuyện đó, hiểu ra rằng người mà công chúa yêu là hoàng tử, cho dù ác quỷ làm gì cũng không thể thay đổi được điều cô vứt bỏ lòng tự tôn quỳ xuống cầu xin hắn tha cho Cảnh, khi cô bất chấp tất cả đứng chắn trước Cảnh thì hắn không nói được lời nào có thể giam giữ thân xác cô, có thể dùng việc kết hôn để khiến cô không thể yêu người khác nhưng hắn không thể trói buộc được con tim sự ràng buộc giữa thiên đường và địa ngục này, hắn buông tay thì cô mới được giải khiến cô từ bỏ ý định báo thù thì cô mới có thể cùng người đàn ông cô yêu bắt đầu một cuộc sống yêu cô nên hắn không còn lựa chọn nào khác!Act 2“Có lẽ là nơi này rồi.” Một cô gái ôm tập album ảnh tuyệt đẹp đứng bên ngoài biệt thự sang trọng, đối chiếu với địa chỉ ghi trên mảnh giấy trong tay, ngó nghiêng vào bên Quả là xa hoa! Bãi cỏ còn lớn hơn cỏ sân bóng, bể bơi lớn gấp đôi căn nhà bốn người ở của cô còn chưa tìm thấy chuông cửa trên chiếc cổng sắt cao vút thì một vệ sĩ vừa cao vừa đẹp trai chạy tới, rất lịch sự hỏi cô tìm ai.“Tiểu thư tên là Hàn Thiên Vu có chụp một bộ ảnh cưới ở tiệm ảnh của chúng tôi. Chúng tôi đã đợi rất lâu, không thấy cô ấy đến lấy nên theo yêu cầu của cô ấy, tôi mang ảnh đến đây.”“Ảnh? Cái này...” Vệ sĩ ngẫm nghĩ một lúc, nói với cô “Xin đợi một chút.”“Được.”Chẳng mấy chốc, vệ sĩ quay trở lại, mở cửa cho cô, cầm máy chiếu tia hồng ngoại cẩn thận dò quét một lượt cơ thể cô rồi đỡ lấy tập album ảnh xem đi xem lại hai lần mới đưa lại cho cô, dẫn cô đi vào vào trong sân, cô chợt phát hiện căn nhà này quả thật có rất nhiều anh chàng đẹp trai. Người nào cũng cool và đẹp đến như vậy!Người đàn ông rất đẹp trai ư?!Theo sự mô tả của khách hàng thì cô không biết đó là người nào đây. Cô đang đau đầu với vấn đề này thì thấy người vệ sĩ dừng lại bên cạnh một người đàn ông. Cô cũng vội vàng dừng nhìn rõ người đàn ông đó thì cô lập tức nhận ra khách hàng nói đến ai vì căn biệt thự này có người đàn ông như vậy thì những người đàn ông khác không đáng đếm xỉa ta mặc sơ mi đen, quần âu đen, ngồi trên chiếc ghế mây màu trắng nhìn ra bể ràng trong bể bơi đó chẳng có gì vậy mà anh ta lại đăm đăm nhìn mãi như ta toát lên vẻ độc đoán kinh người, còn mang vẻ u buồn khiến phụ nữ không khỏi thương cảm. Khí chất này dễ hút hồn phụ nữ nhất, vì thế khuôn mặt đẹp hơn minh tinh của anh ta trở nên dư ta không nói chuyện nên cô cũng không dám nói ta không nhúc nhích, cô cũng không dám động không biết qua bao lâu, anh ta ngước mắt nhìn cô một cái, cô bỗng bị ánh mắt sâu thẳm mê hoặc, lồng ngực bị một luồng sức mạnh va đập mạnh, quên mất mình phải làm anh ta đưa tay về phía mình, cô mới nhớ ra mục đích cô đến đây, có chút bối rối lấy tập album ra khỏi hộp đưa cho anh ta.“Đây là ảnh tiểu thư Hàn Thiên Vu chụp ở tiệm ảnh của chúng tôi hơn một tháng trước.”Anh ta đỡ lấy cuốn album ảnh đặt trên đùi, ngón tay thon dài đặt trên tấm bìa cuốn album màu bỏ bằng mica sáng bóng từ từ nắm chặt, thả lỏng rồi lại nắm chặt... chần chừ không mở ra.“Hàn tiểu thư nhắn gửi vài lời...” Cô do dự một lúc, đang suy nghĩ nên xưng hô thế nào cho phải.“Nói gì?” Cuối cùng anh ta thả lỏng tay. Giọng anh ta cũng thật mê hoặc lòng người, trầm ấm, lạnh lùng, còn mang chút tình cảm nhẹ nhàng.“Cô ấy nói cô ấy yêu anh!” Cô nhìn biểu cảm của anh ta một lúc, không thấy có sự thay đổi gì nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác ớn ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, từ từ mở cuốn lúc hình ảnh cô gái trong ảnh xuất hiện trước mắt anh ta, ánh mắt anh ta không hề di chuyển, thậm chí còn không lật giở trang tiếp thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng nhớ như in những lời khách hàng nhắn nhủ nhưng lúc đối diện với anh ta lại ấp úng “Cô ấy còn nói... cô ấy thực sự, thực sự rất muốn làm... cô dâu của anh... Mỗi tối cô ấy đợi anh về nhà... là vì cô ấy muốn đợi anh.”Thời gian vẫn trôi đi, lá cây bay rụng, gió nhẹ thổi qua mặt nước bể bơi phẳng lặng, mọi thứ vẫn đang diễn ra nhưng ánh mắt của anh ta lại như đông cảm thấy hơi tê chân, cô mới chợt nhận ra mình đã đứng rất lâu. “Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép về đây.”“Đợi một chút.” Anh ta bỗng hỏi một câu hỏi rất kỳ quặc “Cô ấy nhắn những lời này từ lúc nào?”“Khoảng gần hai tháng trước.” Cô cẩn thận nhớ lại, hôm đó là ca làm của cô. “Có lẽ là ngày mồng Chín tháng trước.”“Mồng Chín?” Ngón tay anh ta vuốt ve ảnh người con gái với đôi mắt ngấn ta nói, giọng có vẻ buồn bã “Thiên Thiên, Hóa điệp... chính là cách em yêu anh ư?”…Lúc rời khỏi, cô cố nhìn lại một lần người đàn ông mê hồn nhất mà từ trước tới giờ cô từng ta cầm điếu thuốc đưa lên miệng, tay cầm chiếc bật lửa cứ run lên, không sao châm nổi điếu ta vứt mạnh chiếc bật lửa xuống đất, chiếc bật lửa bằng thép vô tội nẩy lên rất cao rồi rơi đàn ông bên cạnh anh ta lập tức lấy bật lửa giúp anh ta châm thuốc dày đặc, anh ta vẫn xem album ảnh, vẫn là trang đó, ánh mắt vẫn dừng lại ở đó...Đêm nay không có trăng, căn phòng trống trải tối đen như mực. Hàn Trạc Thần một mình ngồi trên chiếc giường cứng nhắc, trầm tư nhìn cuốn album trong tay.“Thiên Thiên...”Hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có trang điểm một chút và đôi môi rạng ngời làm say đắm lòng như cô muốn dành nụ cười hạnh phúc nhất cho hắn nên trong ký ức của hắn, cô cười ngọt ngào, rạng rỡ hơn bao giờ hết nhưng đôi mắt lại ngấn lệ...“Tại sao giữa yêu và hận... em thà lựa chọn sự tan vỡ mà không thể chọn tha thứ?”“Tại sao lòng nhân từ của em có thể cho bất kỳ ai mà không thể dành cho anh dù chỉ một chút?”Hắn ngẩng đầu tựa vào giường, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến phòng này đã từng lưu giữ rất nhiều hình ảnh đẹp, cô nằm dưới cơ thể hắn trong ánh đèn màu cam ấm áp, e thẹn cắn môi nhìn hắn. Thân hình trắng nõn, không chút tì vết, đẹp lộng lẫy như một tác phẩm điêu khắc...Lúc đó cô khiến máu hắn như sục sôi, như điên dại, bây giờ nghĩ lại dằn vặt khôn nguôi!Vận mệnh như cố ý trừng phạt tội ác của hắn, ban cho hắn người phụ nữ tuyệt vời như vậy, khiến hắn khó lòng bứt ra rồi lại để tuột mất... và khi hắn cam tâm tình nguyện đón nhận sự thật rồi lại cho hắn biết cô yêu hắn cũng sâu sắc như hắn yêu cô có thể lựa chọn, hắn hy vọng cô không yêu hắn, lúc cô giơ con dao lên, trong lòng cô chỉ có hận thù, sự chần chừ, do dự hơn mười phút của cô không phải là mâu thuẫn, giằn vặt vì hắn... Nếu là như vậy, bây giờ cô có thể hạnh phúc chung sống với Cảnh, không cần phải như hắn trải qua đêm dài nhớ rất muốn đến Anh tìm cô, lại lần nữa giam cầm cô ở bên mình, nhưng hắn không thể ích kỷ như giằn vặt giữa yêu và hận chắc chắn khiến cô sống rất khổ, nếu không cô đã không lựa chọn thà chết chứ không chịu sống cùng không trăng, nỗi nhớ càng sâu Thiên Vu, người con gái hắn không nên yêu, sao lại xuất hiện vào lúc hắn suy sụp nhất?Lúc đó cả tâm hồn và thể xác hắn đều mệt mỏi, chán ghét cuộc sống tưởng chừng như vô cùng huy hoàng nhưng thật ra là tàn khốc. Hắn kiên quyết thoát khỏi xã hội đen, đến cả người anh em chí cốt là An Dĩ Phong cũng né tránh không đang ở đỉnh cao, tiền hô hậu ủng thì lại rút khỏi giới giang hồ, hắn có thể chấp nhận được sự hụt hẫng, nhưng việc kinh doanh vô cùng bất lợi, đền tiền hết lần này đến lần khác và luôn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của kẻ lúc hắn cô đơn, khó khăn nhất, cô đã bù đắp cuộc sống tẻ nhạt của hắn bằng sự ấm áp, dịu tối mệt mỏi, cô vẫn ngồi ở sofa đợi lần tâm trạng hắn không tốt, cô vẫn kiên nhẫn và im lặng ngồi trên sofa cùng lần hắn cảm thấy cô đơn, cô sẽ chơi một bản dương cầm cho hắn nghe, dùng tiếng đàn xoa dịu sự cô đơn của không có cách nào cưỡng lại tình yêu đối với cô. Hắn thích ôm lấy tấm thân mềm mại của cô, vuốt ve bàn tay nhỏ bụ bẫm của cô. Hắn thích uống cà phê cô bưng tới cho hắn, cho dù cô không hề biết thêm chút sữa hay đường vào cốc cà phê đắng ấy. Hắn thích nhìn vào mắt cô, đoán những nhu cầu mà cô không bao giờ nói ra. Hắn đặc biệt thích vứt cô xuống bể bơi để cô chới với, phải ôm lấy cánh tay hắn, mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, lúc đó hắn không thể nhịn được mà cười thành tiếng...Sau đó, lúc công ty hắn sắp phá sản, An Dĩ Phong dồn toàn bộ tiền cho hắn, còn thuyết phục được mấy lão già trong giới giang hồ dùng tiền dưỡng lão đầu tư cho vượt qua khó khăn, cũng học được cách dùng người từ những thất bại đó, cũng biết làm thế nào để đối phó với những thương nhân trong mắt chỉ có lợi nhuận khi mọi việc tốt đẹp trở lại, hắn càng trân trọng tình yêu đối với cô, vì cô, hắn ngấm ngầm trù tính cuộc sống trong tương lai, để toàn bộ cổ phần đứng tên hắn cho cô, còn cung cấp cho Cảnh những điều kiện thuận lợi nhất khi ở Mỹ, cho Cảnh môi trường giáo dục tốt nhất, dự định để Cảnh tiếp quản mọi việc của tất cả vô tình chệch khỏi quỹ đó, hắn bận bịu cả ngày, đến tối còn hẹn với người ta bàn bạc chuyện kinh vội vã về nhà thay đồ, hắn vô tình nhìn thấy một chai vang đỏ trên bàn, còn có một chiếc bánh ga tô không mấy đẹp đẽ, ánh nến trên chiếc bánh khẽ đung nhìn rõ dòng chữ “Chúc sinh vật vui vẻ!” xiêu vẹo, hắn mới nhớ hôm đó là sinh nhật cười rạng ngời nở trên khuôn mặt hắn. Hắn tò mò tìm kiếm dáng người nhỏ bé trong căn phòng tù mù ánh nến, đột nhiên tiếng dương cầm du dương như trong cõi mộng vang lên. Ánh nến mờ nhạt vì cô bỗng trở nên tuyệt mặc bộ váy áo dài màu hồng phấn, mái tóc đen dài bóng mượt thả sau lưng càng làm nổi rõ đôi vai ánh nến hiền hòa, một hình bóng nhỏ bé như xâm chiếm mọi ngóc ngách chưa ai từng trú ngự trong trái tim tim hắn dấy lên sự kích động mãnh liệt đến khác thường, hắn muốn ôm tấm thân gầy nhỏ bé ấy vào lòng, bảo vệ, che chở cho muốn nắm chặt lấy tay cô, để cô mãi mãi ở bên hắn, trong tầm mắt của còn muốn cô chỉ thuộc về hắn, cả đời chỉ thuộc về mình hắn mà thôi!Cô chơi xong bản nhạc, bước tới bên hắn, ngẩng lên cười với má cô trắng hồng, có chút bầu bĩnh. Ánh mắt cô mơ hồ, trong trẻo như dòng nước suối, hắn đắm chìm trong đó. Đôi môi cô như trái anh đào chín mọng, bóng bẩy mê hồn khiến hắn thật muốn nếm thử...“Chúc mừng sinh nhật!” Cô nở nụ cười ngọt ngào với hắn.“Ừ.” Hắn có chút bối rối, vội rời mắt nhìn xuống đồng hồ mà không rõ là mấy thấy hắn xem đồng hồ liền hiểu ý, lập tức lấy áo mặc cho hắn, kiễng chân giúp hắn cài từng chiếc thơm thiếu nữ quấn quyện lấy hắn, mùi vị đó hoàn toàn không giống mùi nước hoa đậm đặc.“Thiên Thiên?” Hắn không khỏi ngắm nhìn khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp hít thở của cô, vòng eo thon, và cả cặp đùi trông rất mượt mà.“Con bao nhiêu tuổi rồi?”“Mười lăm.”“Mười lăm...” Hắn thầm than ra quả là đã rất lâu hắn không đụng đến phụ nữ, bỗng nhiên biến thái đến mức nảy sinh dục vọng với một cô bé mười lăm tuổi!Đêm đó, hắn vô cùng khó chịu rút cánh tay ra khỏi người phụ nữ với thân hình khiêu gợi cứ ôm chặt lấy tay hắn. Hắn bỗng nhận ra một vấn đềThích một người con gái có thể cần khá một người con gái thì chỉ cần một giây!Act 3Bận bịu cả ngày, trong cơn gió lạnh lẽo, Hàn Trạc Thần bước ra khỏi quán bar.“Ông muốn đi đâu?” Người lái xe hỏi bỗng không biết phải trả lời ra hộp đêm?Vừa nhìn thấy những phụ nữ trang điểm diêm dúa, lòe loẹt hắn đã thấy đau đầu, lần trước đến đó có một cô gái rất xinh đẹp nũng nịu ngồi lên đùi hắn, lúc đó hắn có cảm giác như bị phụ nữ cưỡng Dĩ Phong bảo hắn nên đến bệnh viện khám thử xem có phải bị bệnh hay không thì hắn nói không phải là hắn không muốn, chỉ là sự đang lúc vui vẻ, phấn khích nhất bỗng phát hiện người con gái trong lòng hắn không phải là cô. Hắn chịu đủ cảm giác trống trải sau khi trút hết dục vọng tế, hắn cũng không lên giường với người con gái hắn yêu sâu sắc, trải qua cảm giác khi dục vọng lên đến đỉnh điểm được cô ôm hôn, được bàn tay ấm áp của cô vuốt ve thì người phụ nữ có thân hình hoàn mỹ đến đâu cũng không thể khiến hắn khao nhà?Khi thấy chiếc sofa trống trải, đầu hắn càng đau trên xe, hắn vọng nhìn khách sạn vàng son lộng lẫy sáng ánh đèn, nhìn từng cặp tình nhân ôm nhau, nở nụ cười say đắm bước vào khách sạn. Hắn chỉ nghe thấy tiếng dương cầm trong xe, hút từng điếu có khách sạn sang trọng đến vậy, có thể khiến vô số người có căn phòng ấm áp trong đêm tối. Hắn còn có đủ nơi vui chơi giải trí như tiệm mát xa, sòng bạc, câu lạc bộ cao cấp, rất nhiều nơi có thể khiến vô số đàn ông muốn bỏ mà không bỏ nổi, vậy mà trong đêm tối hiu quạnh hắn luôn không có nơi nào để hút hết một bao thuốc, lái xe của hắn xem ra có vẻ hơi mệt mỏi, vệ sĩ đứng ngoài xe cũng đứng đến đờ cả nhìn quán cà phê phía đối diện, mở cửa xe nói với mấy vệ sĩ “Vào đó uống tách cà phê.”Sau khi Thiên Thiên rời khỏi, đã lâu rồi hắn không uống cà cà phê không lớn lắm, chỉ có vài người, hắn chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.“Tiên sinh, ngài muốn uống cà phê gì ạ?” Cô nhân viên phục vụ hỏi.“Blue Mountain.” Hắn ngừng một lát nói tiếp “Thêm sữa, thêm đường.”Hắn buồn chán cầm lấy gạt tàn, định châm thuốc thì ánh mắt lập tức bị tấm lót cốc kỳ quặc thu hút. vốn phải là một tấm lót cốc trắng sạch nhưng nó lại nhuốm màu xanh đen, trên đó chi chít những dòng chữ mơ nhìn lên những dòng chữ đó, điếu thuốc trên tay cũng biến nhân viên phục vụ nhìn thấy thái độ của hắn, tỏ vẻ xin lỗi nói “Xin lỗi, tôi thay cái khác cho ngài.”“Không cần.” Bàn tay cầm tấm lót cốc bắt đầu lạnh phục vụ tươi cười giải thích với hắn “Đây là do một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu viết! Khoảng mười mấy ngày liền, hôm nào cô ấy cũng đến đây, từ sáng đến tối đều nhìn về phía khách sạn đối diện, viết đầy chữ lên trên tấm lót đó.”Hắn nhìn ra cửa sổ, xe hắn đang đỗ bên dưới.“Sau đó thì sao?”“Chúng tôi không biết rốt cuộc cô ấy viết cái gì nhưng chúng tôi đoán cô ấy thầm yêu một người đàn ông trong khách sạn phía đối diện nên giúp cô ấy giữ lại tấm lót, hy vọng có ngày người đó sẽ đến đây, nhìn thấy những dòng chữ cô ấy viết.”Cốc cà phê cạnh tay hắn đã nguội ngắt, hắn vẫn ngồi nhìn tấm lót cốc trong tay, nhìn mãi cho tới khi mọi thứ trước mắt hắn đều mơ hồ. Người khác có thể không nhìn ra trên đó viết gì nhưng hắn nhìn được. Đó là năm chữ viết đi viết lại mấy nghìn, mấy vạn lần Thần, em, yêu, anh, nghĩ cô ấy chắc chắn muốn hắn biết rằngThần, em yêu anh...Anh đợi em...Hắn mỉm cười vuốt ve dòng chữ trên đó, dường như nhìn thấy hình bóng cô ngồi đây, cúi đầu viết nhớ cô làm việc gì cũng rất nghiêm túc, cô cúi đầu, mái tóc dài che mặt, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu...Hắn mỉm cười cầm miếng lót cốc, nhìn ra chiếc xe ở ngoài khách sạn. “Thiên Thiên, anh sẽ không ép em nữa... Anh đồng ý với em, anh có thể đợi, đợi đến khi em quên đi thù hận, đợi đến khi em có thể tha thứ cho anh, cho dù có bao lâu... anh cũng nhất định đợi em trở về.”Act 4Hôm nay là ngày giỗ mẹ hắn. Hàn Trạc Thần cầm một bó cúc trắng bước đến trước bia mộ, không hề ngạc nhiên khi thấy cảnh sát Vu cẩn thận lau tấm bia đã già, tóc đã lốm đốm bạc, ngay cả bộ cảnh phục phẳng phiu cũng không che nổi tấm lưng gù không gượng thẳng được thử mấy lần, cuối cùng cũng thốt nên lời “Bố!”Gọi rồi mới phát hiện dễ hơn hắn tưởng sát Vu vội xoay người, mắt ngấn Trạc Thần tươi cười, điềm tĩnh nói “Nghe nói bố nghỉ hưu rồi.”“Đúng vậy! Cuối cùng có thể về hưu nghỉ ngơi rồi.” Cảnh sát Vu cúi đầu, tiếp tục lau chùi bia mộ. “Bố đã làm thủ tục xuất ngoại, mấy ngày sau sẽ đi Australia dưỡng lão.”“Ừm. Australia là một nơi tốt.”Hắn đặt bó cúc trong tay xuống cạnh bó ly trắng phía trước bia lâu, trong trái tim hắn luôn có rất nhiều nút thắt không cởi được. Từ khi Thiên Thiên rời khỏi hắn, hình như hắn cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng và hiểu ra mọi oán chẳng qua chỉ là thứ dùng để dằn vặt nhau, học được cách tha thứ cho người khác thì mình mới được giải đời vốn ngắn ngủi, khi có thể cười thì đừng nên để mình hận thù, đặc biệt là không nên căm ghét người quan tâm đến mình.“Thần, cảm ơn con có thể tha thứ cho ta.” Cảnh sát Vu cười khổ, giọng nói hơi run. “Ta chưa bao giờ dám ước mong con vẫn có thể gọi ta một tiếng bố.”“Năm đó, bố cũng vì muốn tốt cho con.”Cảnh sát Vu nhìn hắn, cuối cùng nước mắt chảy xuống “Suy cho cùng đều là sai lầm của bố, nếu bố không làm mất súng, con cũng sẽ không...”“Việc đã qua rồi, nói những việc đó còn có nghĩa lý gì đâu.”“Thần, là tại bố đã phá hỏng tương lai của con, làm hỏng cả đời con.”“Bố! Bây giờ con đang sống rất tốt, xã hội đen rất thích hợp với con.” Hàn Trạc Thần cầm lấy chiếc khăn mùi xoa trong tay ông, lau lớp bụi trên tấm bia mộ, từng chút một. “Hơn nữa, con đã sớm nói với bố, không phải là vì bố mà là vì mẹ con, tiếc rằng bà không có phúc phận, không thể đợi đến lúc cùng bố đến Australia an hưởng tuổi già.”“Còn con thì sao?” Cảnh sát Vu khẩn khoản nhìn hắn. “Dừng tay thôi, cùng bố đến Australia sống những tháng ngày thanh tịnh.”Hắn có chút dao động, từng trải trong giới giang hồ chém chém giết giết, cũng từng sống trong giới kinh doanh giết người không dao rồi, đến nay những thứ hắn đáng được sở hữu cũng đã sở hữu rồi, những thử bỏ lỡ cũng đã lỡ rồi, cũng nên tìm nơi yên tĩnh sống cuộc đời yên tĩnh thôi!Hắn gật đầu “Con đang đợi một người, đợi cô ấy trở về thì con nhất định sẽ đưa cô ấy đi gặp bố.”“Đến lúc đó bố sẽ làm món cá kho mà con thích ăn nhất.”“Cảm ơn!”Trong nghĩa địa trầm lắng, họ nhìn nhau những ân oán muốn cởi bỏ rất dễ, không phải cần quên nó đi mà là nhìn thẳng vào nó, đổi một góc độ khác để lĩnh hội những điều khó nói của người tối, Hàn Trạc Thần mua một bó hoa loa kèn nhện đỏ đặt bên bia mộ trong một nghĩa địa nói “Chúc mừng sinh nhật!”Người con gái trong ảnh đang cười với dùng khăn mùi xoa lau tấm bia mộ bằng đá Đại Lý, cười nói “Em xem, chỉ có anh là nhớ sinh nhật em...”“Diệp Thiên Vu, tha thứ cho anh! Bây giờ, cuối cùng anh mới hiểu anh đã tàn nhẫn với em đến nhường nào.”Act 5Hai năm, đối với một số người thì rất ngắn, nhưng đối với người đang nhớ nhung thì quá dài, cho nên đối với người đang chờ đợi, chỉ cần nghe thấy một chút tin tức cũng đáng phấn khích, chỉ trừ một tin...Hàn Trạc Thần ngồi trong nhà hàng của khách sạn, trầm lặng nghe bản dương cầm đang được phát chàng trai trẻ ngồi bàn bên cạnh đang tán gẫu. Một người nghe xong, tỏ vẻ thắc mắc “Công ty giải trí chẳng hiểu đang nghĩ gì nữa, đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ để lăng xê cho một cô gái chẳng bao giờ dám lộ diện?”“Cậu chẳng biết gì cả. Tôi từng gặp cô gái này rồi, vô cùng mê hồn, khiến Mạnh Huân thần hồn điên đảo”, một thanh niên khác Trạc Thần rót đầy rượu vang đỏ vào ly, uống cạn một hơi tiếp tục nghe họ nói chuyện.“Thảo nào!” Chàng trai trẻ khinh thường bĩu môi. “Nói thật, chơi dương cầm cũng khá hay, cô ấy mà không đi theo con đường này thì vẫn có cơ hội nổi tiếng mà.”“Không như cậu tưởng đâu... Tôi nghĩ Mạnh Huân có ý với cô ấy là thật tình đấy. Tôi còn nghe nói Mạnh Huân bảo Hàn Thiên Vu tháng sau sẽ về nước, họ định chính thức đối mặt với giới truyền thông và tuyên bố tin đính hôn.”“Mạnh Huân quả nhiên thật lợi hại, biện pháp đỉnh như vậy, cô gái này không nổi tiếng mới lạ. Đến lúc đó, hắn thua lỗ bao nhiêu đều có thể kiếm lại.”Bọn họ vẫn đang tiếp tục tán gẫu. Hàn Trạc Thần thả chiếc ly đã vỡ vụn trong tay, đứng dậy bước ra khỏi nhà vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường như vậy, đôi vai đó luôn có thể chống đỡ được cả bầu trời, chịu đựng được những đau khổ mà người khác khó có thể chịu đựng. NGỦ CÙNG SÓI Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm Dịch giả Hoàng Anh *** Bảy tuổi, cô bé Thiên Thiên phải tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ, anh trai chết dưới bàn tay trừng phạt của Hàn Trạc Thần...Chín tuổi, cô bé trở thành con gái nuôi của Hàn Trạc Thần, sống bên kẻ thù, lòng chỉ có thù hận...Mười một tuổi, cô ngây thơ nghĩ rằng tôi có thể lợi dụng lúc Hàn Trạc Thần không để ý mà dùng dao đâm mạnh vào lưng hắn...Mười ba tuổi, cô nghĩ ra cách bỏ thuốc độc vào đồ ăn của hắn...Mười lăm tuổi, hắn nói cô là của hắn, và cô nhận ra những rung động đầu đời dành cho hắn...Mười bảy tuổi, cô biết thế nào là giằng xé giữa yêu và tám tuổi, hắn nói không muốn thấy cô nữa... và cô đã có một sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời rồi rời xa hắn...Hai mươi tuổi, cô trở về để đối mặt với hắn... Tình yêu và thù hận? Cuối cùng, cô chỉ có thể chọn một mà thôi. *** Vẫn là các nhân vật trong Hôn sói ĐLCH, vẫn là giọng văn lôi cuốn, như có ma lực khi kể về câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn và cổ tích giữa ông trùm xã hội đen và cô bé trong trắng, ngây thơ, ôm giữ mối hận thù, Ngủ cùng sói tiếp tục khiến người đọc phải nghẹt thở và hồi hộp khi theo dõi từng tình tiết trong truyện và chờ đợi một kết thúc đẹp cho chuyện tình nhiều bi thương này. ... Mời các bạn đón đọc!Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng..... Khi cô gái xấu xa đó bước ra, tôi tưởng mình nhận nhầm ta bước tới gần Hàn Trạc Thần, nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp, giống hệt điệu bộ đáng thương của tôi trước đây.“Thần, em không biết cô ấy là ai nhưng cô ấy vừa bước vào cửa đã mắng em...” Tài diễn xuất của cô ta giỏi thật, nói dối mà không hề chớp mắt. “Cô ấy nói sớm muộn gì em cũng bị anh vứt bỏ... nên em mới nhất thời tức giận.” Cô ta nấc lên hai cái, giọng nói như nghẹn trong cổ họng. “Em biết mình sai rồi!”“Cô rõ ràng là biết tôi...”Tôi định tranh cãi cho ra nhẽ, nhưng Hàn Trạc Thần rất bình tĩnh ngắt lời “Không sao! Ta sẽ để cô ấy nhận ra.”“Thần!...” Cô ta vội vàng kéo cánh tay Hàn Trạc Thần, nước mắt đầm đìa. Thực sự là em không nhận ra cô ấy. Em biết mình sai rồi, anh đánh em đi... nhưng đừng vứt bỏ em!”Hàn Trạc Thần mỉm cười rút tay ra “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ.”“Vậy để con đánh trả lại là được chứ gì!”Tôi rảo bước xông đến, Hàn Trạc Thần thương hoa tiếc ngọc không nỡ đánh thì để tôi ra tay vậy. Tôi xắn tay áo, nhìn khuôn mặt ủ rũ, thân hình nhỏ bé ấy, đang do dự không biết ra tay như thế nào thì hắn nắm lấy tay tôi, cười nói “Con để dành sức... để đánh ta vậy!”“Nhưng...”Khuôn mặt cô ta trở nên nhẹ nhõm, cô ta đang định nũng nịu thì...Hàn Trạc Thần xoay người nhìn tay vệ sĩ gần hắn nhất “Nhớ nhẹ nhàng chút, đừng gây ra án mạng.”Sau khi cô gái xấu xa mặt tái mét ấy bị tay vệ sĩ lôi vào phòng riêng, hắn hỏi tôi “Thiên Thiên, ban nãy con bị đánh có ai nhìn thấy không?”“Dạ?” Tôi nhìn thấy viên quản lý và những người phục vụ tái mặt liền nói “Không ạ, cô ta đánh con ở trong phòng vệ sinh, chỉ có chị Thu ở đó... và vì giúp con mà chị ấy bị đuổi việc.”“Ừ!” Hắn liếc nhìn chị Thu đang đứng xem trò vui, không hề nói khóc vô vọng cùng những tiếng rên rỉ, ai oán vọng trước mặt tôi tối sầm lại. Tôi hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên mặt, nhìn hắn với ánh mắt không chịu đựng nổi “Tại sao chú có thể làm đến mức... đến mức...”Tiếng van nài khổ sở lại vang lên, tôi thực không chịu nổi nữa, hét lên “Tại sao chú luôn tàn nhẫn với người yêu chú như vậy?...”“Lòng nhân từ của con sao không để dành cho người đáng được nhận nó?”“Hàn Trạc Thần, đây không gọi là nhân từ, mà là nhân tính.”Những người xung quanh đó vẻ mặt đều rất căng thẳng nhìn về phía Hàn Trạc nghiến chặt răng, giọng nói lọt qua kẽ răng “Hàn Thiên Vu, ta làm gì không cần con phải lo. Ta có thể phân biệt rõ phải trái, đúng sai. Ta đánh giá mọi người theo cách của ta, ta biết rõ những ai ta có thể hy sinh vì họ, những ai không thể mềm lòng... trừ con ra.”Lúc tôi trợn tròn mắt, hắn tóm lấy tay tôi, lôi tôi ra khỏi nơi đó “Theo ta về nhà bôi thuốc.”Lúc tôi đi, mọi người ở đó có vẻ hoang mang. Tiểu Cảnh dường như không đồng tình, vẻ mặt đầy tâm trạng. Anh nheo mắt, hàng mi đã che đi đôi mắt sáng như ánh nắm chặt tay, không thèm nhìn tôi nữa!Tại sao ngoài tôi ra không ai thương hại người con gái đang bị đánh đập ấy?Chẳng lẽ tôi đã sai?!Có lẽ là vậy, dù có cao cấp đến mấy thì nơi đó vẫn là hộp đêm. Đó là thiên đường của đàn ông và là địa ngục của phụ nữ. Những người con gái bước vào đó ắt phải hiểu họ sẽ phải đối mặt với cái là thiên đường của tôi, đâu là địa ngục của tôi?Sau đó, có lần tôi gọi điện cho chị Thu, chị nói rất to “Đẹp trai quá! Nếu anh ta yêu chị một lần thôi, có chết chị cũng mãn nguyện.”Tôi cười khổ “Nếu chị bị ông ta vứt bỏ một lần thì sẽ biết thế nào là sống không bằng chết...”Về đến nhà, tôi không thèm quan tâm đến hắn, đi thẳng về đi lấy thuốc rồi đẩy cửa phòng tôi, đi thẳng vào không hề gõ cửa.“Chú còn thủ đoạn nào tàn khốc hơn không?” Tôi thấy kết cục của cô gái đó, tôi hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ bị hắn đánh chết. Đúng là hắn rất có nguyên tắc, không đánh phụ nữ. Không phải hắn thương hoa tiếc ngọc mà hắn có cách khiến phụ nữ sống còn đau khổ hơn chết, cả đời sống trong nhơ nhớp. Tôi nghĩ nếu có một ngày hắn phát hiện ra tôi lừa dối hắn, tốt nhất là tôi nên lựa chọn cái chết. Chết là hết! Với điều kiện hắn không có sở thích ngược đãi thi thể.“Còn phải xem là ai.”“Nếu là con thì sao?”Hắn ngồi bên tôi, không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt hắn hơi tái.“Nếu là con...” Hắn dùng ngón tay chấm một ít thuốc, nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi. ta sẽ trói con trên giường... nghe con cầu xin ta...”Hình như trước đây chúng tôi đã từng thảo luận qua đề tài này rồi, bây giờ nhắc lại có vẻ không phải là dấu hiệu nuốt nước bọt nói “Con hỏi rất nghiêm túc đấy...”“Ta cũng trả lời rất nghiêm túc.”Tôi ngoan ngoãn để hắn nhè nhẹ thoa thuốc lên mặt. Trông hắn có vẻ rất đau lòng, cũng giống như trước đây tôi từng bị thương vậy.“Con rảnh rỗi thì ngồi ở nhà đợi ta là được rồi, đừng có chạy ra ngoài ghen bóng ghen gió.”“Ai bảo con vì chú mà ghen bóng ghen gió chứ? Con chỉ thấy chướng mắt khi cô ta tự cho mình là giỏi giang thôi!”Hắn lại lấy ngón tay chấm một ít thuốc thoa lên môi tôi. “Lần sau con thấy ai chướng mắt thì về nói với ta, đừng có đánh nhau với người ta, biết chưa?”Môi tôi tê dại, tôi vội né tránh “Tại sao lúc đánh chú thì con đánh trúng mà đánh cô ta lại trượt cơ chứ?”“Đó là vì con chỉ có tài bắt nạt ta... Con sinh ra để dằn vặt ta mà thôi!”Tôi lại nuốt nước bọt, lần này không phải chỉ có đôi môi tê tay hắn lại đặt lên môi tôi, đầu ngón tay mềm mại men theo bờ môi. Tôi nghiêng mặt, hai má nóng hoa đã che đi ánh mặt trời bên ngoài, căn phòng được nhuộm một màu cam huyền ảo. Hắn không nói mà chăm chú nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chạm nhau, hòa quyện vào nhau trong căn phòng yên tĩnh. Căn phòng tỏa ngát hương thơm của thiếu nữ. Tôi hơi ngả người trên gối, cảm thấy linh hồn dần bay ánh mắt hắn như không còn lý tính, rơi xuống vực sâu bất tận. Hắn càng lúc càng gần tôi hơn, ngón tay trượt từ môi xuống phía mà vào thời khắc gay cấn ấy, điện thoại của tôi bỗng reo lên. Tôi vô cùng sung sướng vì đã hoàn hồn trong tiếng nhạc. Thật nguy hiểm, suýt nữa thì bị ánh mắt ấy hút mất linh hồn mà khó khăn lắm tôi mới tìm lại được. Tôi định ngồi dậy nghe điện thoại, bỗng hắn ấn mạnh tôi nằm nguyên trên giường.“Con không nghe điện thoại, được không?”Tôi chỉ lưu vài số điện thoại, chắc là Tiểu Cảnh đoán chắc anh muốn hỏi thăm tôi bị thương ra đưa tay cầm lấy điện thoại của tôi, nhìn lướt số điện thoại, sắc mặt bỗng thay đổi, vứt chiếc điện thoại vào lòng nhìn cuộc gọi tới, quả đúng như dự đoán.“Anh Tiểu Cảnh...”“Mặt em đã đỡ hơn chưa?”“Bôi thuốc xong, không đau nữa rồi!”Anh im lặng một lúc rồi nói “Anh có vài lời muốn nói với em, bây giờ em có thời gian không?”Tôi lén nhìn Hàn Trạc Thần đang đứng bên cửa sổ, mày chau lại, xem ra hắn rất không vui.“Có việc quan trọng phải không ạ?”“Phải, anh đang ở dưới nhà, em có thể xuống đây được không?”Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm hoa mờ mờ, bên ngoài nhìn vào không thấy gì nhưng bên trong nhìn ra có thể thấp thoáng. Xe của Tiểu Cảnh đỗ ở dưới, anh tựa vào cửa xe, nhìn về phía cửa sổ phòng cảm thấy trong giọng nói của anh có chút ưu tư và mong mỏi. Nỗi ưu tư ấy còn rõ hơn cả lần tôi từ chối làm bạn gái anh.“Được, em xuống ngay bây giờ.”Tắt máy, tôi đang định xuống dưới thì Hàn Trạc Thần nói “Không được đi!”“Chú có tư cách gì quản lý con. Chú đâu phải bạn trai của con.”Mặt hắn tái đi, dường như hắn đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân “Con rất yêu nó?”Tôi lạnh lùng nhìn hắn “Tại sao chú không chịu nghĩ xem người như chú có chỗ nào đáng để người ta yêu chứ?”Khi chạy ra ngoài hành lang, trong tâm trí tôi vẫn hiện lên nụ cười mỉa mai của hắn. Trước khi lên xe của Tiểu Cảnh, tôi vẫn không kìm nổi cảm xúc, lưu luyến nhìn chiếc rèm hoa màu hồng ở cửa sổ phòng tôi. Dường như tôi nhìn thấy hình bóng cô độc cùng ánh mắt đầy nuối tiếc của mỉm cười, thầm nhủ trong lòng “Con yêu chú... Con sẽ không rời xa chú, nếu có ngày chú xuống địa ngục, chắc chắn con sẽ theo chú. Chúng ta không cùng sinh ra nhưng có thể cùng chết.”Mưa giăng đầy trời, hạt mưa đập vào cửa kính xe chỗ tôi ngồi kêu lách tách, rồi rớt xuống men theo cửa kính... Tôi nhìn xuyên qua màn mưa, những cặp tình nhân trên phố đang nép vào nhau dưới ô... Tôi hình dung ra cảnh hắn vẫn đứng bên cửa, nhìn xuống, đợi tôi về, rồi cầm ô cùng tôi đi dạo dưới mưa, vẫn thường có... Nhưng hôm ấy, tôi không trở Cảnh hỏi “Em đang nghĩ gì thế?”“Không có gì!”Tôi đang nghĩ đến đoạn đối thoại của hai người phụ nữ ngồi cạnh bàn chúng tôi ban người nói “Bên cạnh nhà tôi xảy ra án mạng.”“Có chuyện gì thế?”“Người vợ thật kinh khủng, chồng cô ta ngoại tình, cô ta vờ như không biết, tối đến đợi cho chồng thân mật đến chân tay rã rời, ngủ ngon lành thì cô ta dùng dao đâm vào lưng chồng.”“Thật thế à? Người phụ nữ ấy cực đoan quá!”“Có lẽ là yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu!”Sau khi nghe những lời ấy, ý nghĩ kỳ dị như cỏ dại cứ lớn dần lên trong đầu tôi trao thân cho hắn, liệu hắn có phấn khích đến mức tay chân rã rời rồi mơ màng thiếp đi không? Lúc đó liệu hắn sẽ không dễ gì bị những tiếng động dù là nhỏ nhất làm cho giật mình? Liệu hắn đủ tin tôi đến mức lúc mệt mỏi nằm bên cạnh tôi không?“Thiên Thiên!”“Hả?! Em xin lỗi! Anh vừa nói gì?”“Anh vừa mới hỏi những năm gần đây ông Hàn có đối tốt với em không?”“...”Hắn có tốt đối với tôi không?Tôi nhớ lại nhiều năm trước. Tôi uống cà phê rồi kể lại toàn bộ quãng thời gian tôi sống với hắn. Tôi không nhớ rõ lúc đó tôi lên mấy. Giáo viên dạy vẽ bảo chúng tôi vẽ một bức tranh, chuẩn bị nộp bài mà tôi vẫn không nghĩ ra là nên vẽ cái gì liền sao chép lại bức vẽ của bạn bên cạnh. Bạn ấy vẽ cảnh nắm tay bố cùng đi dạo trên bãi cỏ, bên cạnh là dòng chữ xiên xẹo “Con yêu bố.” Có lần vô tình Hàn Trạc Thần phát hiện bức vẽ bị điểm không trong cặp tôi, hắn nhìn rất lâu, hỏi tôi có thể tặng hắn không. Cho đến tận bây giờ bức vẽ đó vẫn còn nguyên vẹn ở ngăn kéo trong thư phòng lần hắn về nhà trong tâm trạng rất tệ. Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ biết trời lạnh liền rót cốc nước nóng bưng đến đặt vào tay hắn. Hắn phát cáu, hất bay cốc nước khiến nước nóng bắn lên tay không ngừng nói “Con xin lỗi! Con xin lỗi!”Sau đó, tôi quỳ xuống sàn nhặt những mảnh vỡ, tay bị mảnh thủy tinh cứa, tôi vừa khiếp sợ vừa thu dọn. Vì thấy oan ức nên nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không dám lau nước mắt cũng không dám ngẩng ngồi xuống bên tôi, cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay tôi vứt đi. Rồi hắn ôm tôi đến ngồi trên sofa, giúp tôi lau hai hàng nước mắt và vết máu trên tay.“Thiên Thiên, con không sai, con là đứa trẻ hiểu biết nhất mà ta từng gặp”, hắn nói. “Xin lỗi! Ta không được vui, sau này sẽ không như thế nữa!”Từ đó trở đi, dù có tức giận đến mấy hắn cũng không bao giờ hất vỡ cốc nước mà tôi bưng tới cho năm như vậy, hắn chưa bao giờ quên sinh nhật tôi. Ngay cả khi tôi bị đau bụng quằn quại trong những ngày ấy hắn cũng không quên, thường dặn cô Lý nấu canh đường đỏ với gừng cho tôi chí để cứu tôi, hắn còn xông ra ngăn chiếc xe đang lao buổi chiều tôi đã kể rất nhiều chuyện. Khi Tiểu Cảnh đưa giấy ăn cho tôi, tôi mới nhận ra mặt mình đầm đìa nước lấy làm xấu hổ, cười xòa “Xin lỗi! Chú ấy đối với em rất tốt, vậy mà trước đây em không nhận ra.”“Đúng vậy, hôm nay đang họp các cổ đông, khi nghe thấy có người đánh em, ông ấy liền dừng cuộc họp...”Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê đã nguội ngắt, mặn chát, không còn vị ngọt đắng.“Em uống chút rượu được không?” Tôi hỏi.“Sâm panh được chứ?”“Sâm panh, được! Uống lúc này rất hợp.”Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước mưa đập vào cửa kính, vỡ bảy giờ, tôi vẫn chưa uống hết ly sâm panh. Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi tôi có muốn về không. Tôi lắc đầu. Hôm nay mây đen nghịt trời, không nhìn thấy trăng sao! Nhưng không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi. Ebook Ngủ Cùng Sói của tác giả Diệp Lạc Vô TâmTruyện Ngủ Cùng Sói của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm đem lại cho ta nhiều cảm xúc khác nhau, nhẹ nhàng nhưng sâu trả thù cho đại ca, Hàn Trạc Thần đã giết cả nhà của tên lái xe, cũng chính là kẻ phản bội, nhưng lại tha chết cho đứa con gái mới 7 tuổi của năm sau, Hàn Trạc Thần đến viện phúc lợi và nhận nuôi hai đứa con, nhưng chỉ giữ lại đứa con gái và dặt tên là Hàn Thiên Thiên Vu đã sưởi ấm trái tim băng giá ấy bằng tình cảm gia đình mà trước kia, hắn chưa bao giờ cảm nhận được một cách trọn vẹn. Một bên tình một bên thù liệu bên nào sẽ lấn áp hơn đây?

ngủ cùng sói bị cấm